Cùng lúc đó, ở Đông Hải.
Viên Thạc nhìn sóng biển ngập trời phía xa, miệng mỉm cười, tay cầm thạch đao bay lên cầu.
Động tĩnh lớn như vậy chắc có thể cảm giác được rồi chứ.
Tiểu Lý Hạo, ngươi cảm nhận được không?
Dù ngươi không thể thì hẳn là Từ Khánh đã biết tin tức, Từ Khánh, ngươi có tới hay không?
Hay đám cường giả dưới trướng ngươi sẽ tới?
Ngay sau đó, ông lao đi như đạn bắn, lao thẳng về phía trước!
Một đao chém đôi bầu trời, sóng biển nổi lên cuốn lấy mấy vị cường giả đang chạy trốn, trực tiếp chặt đứt bọn họ, máu tươi nhuộm đẫm Đông Hải.
...
"Khốn kiếp!"
Từ Khánh nổi giận gầm lên!
Vừa rồi, lão nhận được mấy tin tức.
Đông Hải Đại Kiều bị đánh sập, hải tặc Đông Hải tổn thất nặng nề, phủ quốc công ở Thiên Tinh thành bị xét nhà, đệ đệ bị Hầu Tiêu Trần giết chết, Tuần Kiểm Ti cũng gửi công văn đi thông cáo vương triều, trực tiếp hàng phẩm Định Quốc Công xuống làm Định Quốc Hầu!
Trong thiên hạ này, đại nghĩa và danh phận vẫn còn quan trọng.
Bởi vì lão không nghe lời, bắn loạn đạn diệt thành mà chưa có sự đồng ý khiến bốn phương có nguy cơ bị đạn diệt thành xóa sổ, không giết gà dọa khỉ thì những người khác có thể sẽ học theo, như vậy thiên hạ sẽ đại loạn!
Hàng tước không ảnh hưởng đến thực lực, nhưng đối với Định Quốc Công thì đây là một tổn thất lớn, lão nổi giận gầm lên một tiếng.
Thật to gan! Gia hỏa Tuần Kiểm Ti điên rồi sao?
Sao y dám hàng phẩm công tước khai quốc?!
Mấu chốt là hoàng thất còn đồng ý, tám ti khác đều chấp nhận, hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy lão đã làm sai, không thể mặc kệ nữa.
"Đáng chết!"
Lão đã quá nóng giận, khi vận dụng đạn diệt thành lão không cân nhắc quá nhiều, hiện tại thì hay rồi, lão đã phải trả cái giá quá nặng nề.
Đè nén cơn giận trong lòng, lão nhìn về chấm đen nhỏ phía xa.
Lý Hạo càng chạy càng xa.
Lão không ngừng bị những việc vặt này dây dưa nên khoảng cách bị Lý Hạo kéo giãn ngày càng xa.
Đám người Ngân Nguyệt chết tiệt này điên cả rồi!
Đúng vậy, Từ Khánh cảm thấy bọn họ đều bị điên.
Lý Hạo hạ thủ với phủ quốc công trước, những tên điên Ngân Nguyệt kia lại vì tên điên này mà chủ động khai chiến với phủ Định Quốc Công!
Giờ khắc này, chỉ có nhanh chóng đánh giết Lý Hạo thì mới giải quyết được việc này.
Người chết rồi thì không còn đáng giá nữa.
Không phải Ngân Nguyệt một lòng muốn bảo vệ hắn sao?
Ta muốn giết hắn!
Nếu không mọi tổn thất của lão đều lãng phí vô ích.
Lão đau đớn kêu lên một tiếng, khí huyết dâng lên, ngay sau đó, khí tức trở nên cường hãn hơn, lão tiếc nuối nuốt một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền vào trong bụng, dù là lão thì cũng không có nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền, mỗi lần dùng đều là một lần lãng phí sinh mạng.
Thế nhưng bây giờ lão nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Khóa siêu năng ngũ tạng chỉ giải phong một chút, trong nháy mắt lão đã xuyên qua không gian, nhanh chóng truy sát Lý Hạo, lão không thể để hắn chạy trốn mãi như vậy.
Cứ tiếp tục như thế, có lẽ lão sẽ mất dấu hắn.
...
Phía trước, ánh mắt Lý Hạo khẽ thay đổi.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Định Quốc Công vốn sắp mất dấu giờ đang gia tốc lần nữa.
Lý Hạo thở hồng hộc, thầm mắng một tiếng!
Hình như tên khốn này giải phong một chút, lão điên rồi à?
Coi chừng vượt quá giới hạn, Sinh Mệnh Chi Tuyền cũng không áp chế nổi, vậy thì lão cứ chờ uổng công uổng sức đi.
Lý Hạo đoán Từ Khánh là loại người không dám tùy tiện giải phong, nhưng tình hình hiện tại đã nằm ngoài dự liệu.
"Chắc chắn lão đã bị bức ép đến mức nóng nảy, muốn nhanh chóng giết được ta."
Hắn suy đoán, có lẽ đã có người ép gia hỏa này nổi điên.
Là ai?
Người Ngân Nguyệt sao?
Chỉ có người Ngân Nguyệt mà thôi.
Những lão đầu tử kia đúng là có chút bản sự, cách xa như vậy mà vẫn uy hiếp được Từ Khánh.
Nhưng Lý Hạo lại âm thầm kêu khổ, các ngươi khiến gia hỏa này nổi điên rồi, nếu muộn hơn một chút có lẽ ta đã vứt được lão rồi, nếu Từ Khánh không bị ép đến nóng nảy thì đã không nổi điên sớm như thế.
"Các ngươi chọn thời cơ không đúng, hại chết ta rồi!"
Lý Hạo âm thầm kêu khổ!
Nhất định là Ngân Nguyệt đang ra tay, hắn hiểu, thế nhưng thời cơ không đúng lắm, bọn họ ra tay quá sớm, hắn còn chưa tới gần biển cả.
Chờ ta tới gần biển thì các ngươi hẵng ra tay, như vậy ta mới có hi vọng trốn thoát.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, khoảng cách quá xa, những người kia không lấy được tình báo trực tiếp, chỉ có thể hành động dựa theo phán đoán.
Lý Hạo cắn chặt răng, khí huyết dâng lên, hắn trực tiếp nuốt Tinh Không Kiếm vào trong bụng, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật vận chuyển tới cực hạn, vô số kiếm năng tràn vào trong cơ thể, Lý Hạo gia tốc xuyên thẳng qua hư không.
Phía sau, Từ Khánh mắng một tiếng!
Sao hắn vẫn còn sức bộc phát?
Lý Hạo này đang làm cái quỷ gì vậy?
Phía trước, Lý Hạo sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nhe răng cười.
Kinh ngạc không?
Ngươi còn có thể kinh ngạc hơn nữa cơ!
Giờ phút này khóa siêu năng trái tim đã bão hòa, Lý Hạo thử phá nó nhưng rất khó, không còn biện pháp khác, hắn đành mạnh mẽ dùng kiếm thế nện lên khóa siêu năng cường hãn kia. Lão tử chặt đứt một nửa thử xem có thể bộc phát một chút hay không đã, nếu có thể thì hắn sẽ chạy nhanh hơn, cho lão già khốn kiếp kia tức chết luôn!
Lúc này, phương hướng Lý Hạo bay đi là Đông Hải Đại Kiều, hắn không nghe thấy tiếng nổ mạnh ở đó nhưng có cảm nhận được năng lượng bộc phát càn quét bên kia!
Giờ phút này mà ở Đông Hải có động tĩnh lớn như vậy, Lý Hạo đoán rằng có lẽ viện quân của hắn đã tới.
Về phần là ai tới cứu mình thì hắn không rõ, cứ đến đó rồi tính.
Chỉ có thể là mấy vị như Hồng Nhất Đường hay Quang Minh Kiếm mà thôi, Quang Minh Kiếm muốn mình giúp nàng trấn áp lực lượng quang minh, còn Hồng Nhất Đường thì vì là người tốt... chắc là vậy nhỉ?
Dù sao chỉ trong mấy người đó thôi.
Về phần lão sư của mình thì Lý Hạo không hề nghĩ đến, sau khi lão sư tiến vào Trung Bộ, ban đầu vẫn còn tin tức nhưng gần đây không có chút tin tức nào, có lẽ ông đã chết hoặc mang Bích Quang Kiếm chạy trốn, cũng có thể đang đào mộ... Ai biết được.
Hơn nữa lão sư yếu như vậy, tới đây cũng vô dụng thôi!