Lúc này, bên tai ông truyền đến thanh âm của Lý Hạo, suy yếu vô cùng: "Nhanh. . . sắp rồi. . . Kiên trì một lát. . ."
Viên Thạc lăn lông lốc, cấp tốc tránh khỏi cước đạp tiếp theo.
Hiện tại ông chật vật không chịu nổi.
Ý tứ đúng như tên gọi, hai sư đồ lăn lộn khiến toàn thân đầy bùn nhão, đều rất bất kham.
"Ha ha ha!"
Từ Khánh càn rỡ cười to, không phải do lão không vui, Viên Thạc là ác mộng của lão, hôm nay ông ta lại bị lão dùng bí thuật Ngân Nguyệt Thiên Tàn Cước trực tiếp đạp như là tên ăn mày lăn lộn khắp chốn.
Lão không phải hạng người quá trương dương, nhưng lúc này niềm vui thật sự là từ sâu đáy lòng ùa tới.
Mà sau một khắc, lão đột nhiên nhíu mày.
Nơi xa, hai vị võ sư có vẻ cũng biết không che giấu được, Hồng Nhất Đường bình thường vốn là hỉ nộ không lộ, hiện tại ánh mắt lại như băng hàn, lạnh lùng nhìn bên này, đạp trên sóng lớn mà đến.
"Thiên Tàn Cước!"
Hồng Nhất Đường nói ra từng chữ, Quang Minh Kiếm cũng tức giận, cắn răng quát to: "Ngươi giết Thiên Tàn Cước? Khó trách tên kia biến mất không thấy tung tích, Bá Đao còn có tăm hơi, duy chỉ có hắn chẳng còn liên lạc gì. . . Chúng ta cho là hắn trốn ở đâu đó để tu luyện. . . hóa ra là bị ngươi giết!"
Trong số Tam Thập Lục Hùng bên trong, Thiên Tàn Cước có lẽ không phải là nhân vật đỉnh cấp nhưng lại là bộ phận không thể thiếu của võ lâm Ngân Nguyệt. Mỗi người trong võ lâm Ngân Nguyệt đều có am hiểu riêng, công pháp của Thiên Tàn Cước cực kỳ đặc thù, cũng là võ sư Ngân Nguyệt hiếm thấy.
Viên Thạc giết mấy vị Thất Kiếm, nhưng sau khi ông chiến thắng Thiên Tàn Cước lại không giết hắn, bởi vì ông biết bí thuật này truyền thừa rất khó khăn.
Võ lâm Ngân Nguyệt từ trước tới giờ không bao giờ lấy chuyện đoạn truyền thừa của người làm trò vui.
Về phần giết mấy vị kiếm khách. . . Theo Viên Thạc, võ lâm Ngân Nguyệt chẳng bao giờ thiếu mấy kẻ như thế, đánh chết thì thôi.
"Đoạn Giang Hà!"
Rống to một tiếng, Hồng Nhất Đường cách không tung một kiếm, lần này không còn là long trời lở đất, mà là kiếm Đoạn Giang Hà. Đây là chiêu tất sát chứ không phải còn mang một phần tính phòng ngự giống như Thiên Phiên Địa Phúc.
Một kiếm chém ra, giang hà đứt đoạn, thương khung rơi xuống, không còn đại khí bàng bạc mà là sát ý giật trời.
"Quang Minh!"
Quát khẽ một tiếng, thiên địa phảng phất như chích dương rơi xuống, một kiếm Quang Minh chém ra, song phương đều trực tiếp đứt đoạn khóa siêu năng, chiến lực giải phong cực kỳ cường hãn. Một kiếm cách không, cách xa nhau mấy ngàn thước vẫn trực tiếp chém tới!
Thần ý ngập trời, kiếm thế phá thần.
Từ Khánh hãi nhiên, sau một khắc, đột nhiên lão đằng không mà lên, co cẳng muốn chạy, giờ khắc này lão không dám tiếp tục càn rỡ nữa.
Song kiếm đến rồi!
Mới vừa gặp mặt hai vị kia đã đứt đoạn khóa siêu năng, trực tiếp giải phong chiến lực, không giống như lão còn phải suy tính một hai, còn phải phán đoán xem Sinh Mệnh Chi Tuyền có đủ cho lão tu bổ hay không. Những người này lại chẳng hề có cố kỵ.
Như vậy dù thực tế lão giải phong chiến lực mạnh hơn Quang Minh Kiếm, thậm chí mạnh hơn cả Địa Phúc Kiếm thì lão cũng không có khả năng giải phong.
Vừa rồi có bao nhiêu phách lối, giờ phút này lão bèn có bấy nhiêu chật vật.
Lão bay lên không muốn thoát đi, trong nháy mắt, tiếng chim hót vang vọng đất trời, Viên Thạc đột ngột mọc lên từ mặt đất, trong nháy mắt ông đã đuổi kịp, quát lạnh: "Nếu ngươi không chết, võ lâm Ngân Nguyệt sao còn dám tồn tại!"
Võ sư Ngân Nguyệt không phải chưa từng có người chết, không phải chưa từng bị ngoại nhân giết.
Thế nhưng kẻ dám giết một trong 36 người, còn chiếm bí thuật, mà còn là thủ đoạn đánh lén phục sát. . . Loại người này, võ lâm Ngân Nguyệt dù là dốc hết toàn lực cũng phải vây giết bằng sạch.
Lúc này, sẽ không có ai đi nói về chuyện quy củ.
"Cút đi!"
Một cước đá xuống, hư không run rẩy, Viên Thạc lại mặc kệ,ông đâm ra một kiếm, thanh âm ken két xuất hiện như là kim loại ma sát, dưới chân ông hiện ra ánh lửa, Lý Hạo thừa cơ chém thêm một đao!
Ầm!
Tiếng nổ lớn truyền ra, hai sư đồ hạ xuống, chân của đối phương cũng xuất hiện hai đạo vết máu. Từ Khánh đau nhói không thôi, thế nhưng lão không lo được những thứ này, lão vừa muốn phá vây thì lại có thêm một kiếm rơi xuống!
Oanh!
Trực tiếp chặt đứt đường đi của lão, sau một khắc Quang Minh Kiếm hạ xuống, quát chói tai tung ra một quyền. Bịch! Quang Minh nổ bể ra, trên tay nàng xuất hiện vết máu.
Qua trong giây lát, hai đại kiếm khách cùng nhau ập tới.
Bốn người ba bên vây kín lão ở trong.
Sắc mặt của Từ Khánh hết sức khó coi.
Vừa rồi chiến đấu quá kịch liệt, lão không lo lắng đi thăm dò ngọc truyền tin, bằng không hẳn là lão phải biết hai người này đang tới gần.
Nhưng sư đồ Viên Thạc dây dưa lão quá lâu.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Ba bên đồng thanh, trong nháy mắt đồng thời xuất thủ, ba thanh kiếm, một cây đao nhất tề chém về phía Từ Khánh.
Từ Khánh cắn răng, trong mắt lóe ra sự điên cuồng.
Một đám hỗn đản!
Võ sư Ngân Nguyệt các ngươi có thể giết lẫn nhau, các ngươi cũng có thể giết người khác, bản công giết một tên Thiên Tàn Cước liền khiến các ngươi phát điên ư?
Giờ khắc này, lão biết mình không thể chần chờ thêm được nữa.
Trong nháy mắt, khí tức ngập trời bộc phát ra, năng lượng Ngũ Hành lấp lóe trên người lão, xiềng xích ngũ tạng đứt đoạn phân nửa, sắc mặt lão tái nhợt, khí huyết trùng kích thiên địa.
"Các ngươi. . . Hỗn đản!"
Lão nổi giận gầm lên, đá ra một cước.
Oanh!
Kiếm thế nổ tung, Viên Thạc và Lý Hạo là kẻ đầu tiên không địch lại, trực tiếp bị một cước kia đập mạnh bay văng. Từ Khánh đã giải phong toàn bộ!
Viên Thạc không biết đứt gãy bao nhiêu xương cốt, ông trực tiếp hạ xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, mảnh vỡ ngũ tạng cũng bị nôn ra, nhìn thoáng qua Lý Hạo nữa chết nửa sống, long ông cũng thấy bất đắc dĩ.
Mẹ nó, ta mạnh như vậy. . . Làm sao một cái chớp mắt lại chẳng tốt hơn Lý Hạo chút nào?
Giải phong thật buồn nôn!
Trong lòng của ông đã chửi ầm lên, vội nhìn về phía song kiếm sau đó thở dài một tiếng, thôi được rồi, không so đo với đám gia hỏa giải phong các ngươi nữa. Các ngươi trâu bò, các ngươi tiếp tục giải phong, một đám không biết xấu hổ tự đánh đi.
Song kiếm hiển nhiên cũng không sợ Từ Khánh.
Lão giải phong toàn bộ chiến lực thực sự rất cường hãn, nhưng mà hai người cũng không yếu, song kiếm tung hoành thiên địa, kiếm quang tung hoành, từng đạo quang mang lấp lóe.