Khí tức của Viên Thạc phóng đại!
Ông gào thét dữ dội, bay nhào lên, quyền cước đều xuất hiện, phía sau, một tay Lý Hạo dán tại phía sau, tay kia xen kẽ mà đến.
Quyền như lửa, chưởng như gió.
Tinh Không Kiếm vờn quanh, thạch đao xen kẽ vút qua.
Từ Khánh vốn cực kỳ cường hãn, giờ khắc này lại bị áp chế, lão khó tin, vẻ mặt rung động gầm thét tru tréo, chân lão vội đá tới, hư không giống như đã bị đá phát nổ.
Bịch bịch!
Bên dưới bàn chân lão lưu lại một quyền ấn, giày vỡ nát, chân phải nhuốm máu lòi ra, mà cánh tay Viên Thạc dường như gãy xương, sau một khắc, Lý Hạo duỗi ra một tay, Viên Thạc lại cứ như không có vấn đề gì.
Hai sư đồ mỗi người một tay, một tay đao, một tay kiếm, đao kiếm song vũ!
Từ Khánh lại gào thét.
Lão không cam tâm, không phục!
Làm sao có thể?
Hai người này có công pháp đồng nguyên là điều hiển nhiên, nhưng độ phối hợp quá cao, Lý Hạo tiếp xúc Ngũ Cầm Thuật mới chỉ mấy năm, nhưng trước đó hắn và Viên Thạc chênh lệch thực lực rất lớn, song phương hẳn không có quá nhiều cơ hội tác chiến.
Vì sao có thể phối hợp ăn ý như vậy?
Bịch!
Trên áo giáp xuất hiện vết nứt, lão cũng đá ra một cước, Viên Thạc quay thân lộ ra Lý Hạo, cước kia đá cho giáp bạc phá toái, Lý Hạo nhe răng trợn mắt, lão sư thật không phải là người!
Hiển nhiên, Viên Thạc cảm thấy thân thể Lý Hạo còn mạnh hơn ông, ngũ tạng cũng mạnh hơn ông nhiều và hắn còn có áo giáp. . . Lý Hạo tiếp nhận một cước này chắc chắn an toàn hơn ông.
Thế nhưng đau lắm đó!
Sau một khắc, Lý Hạo leo lên như khỉ, Viên Thạc cũng thế, hai người điên đảo, Viên Thạc lại hiện ra trước mắt đối phương, đâm thẳng một kiếm. Két! Từ Khánh chưa kịp thu hồi chân, lại lần nữa bị chém chảy máu, kém chút nữa đã bị chém đứt bàn chân.
Từ Khánh lùi lại mấy bước, rơi trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ đại địa rạn nứt, lão nhìn hai người, ánh mắt lộ ra ra vẻ tàn khốc: "Ngũ Cầm Thuật!"
Trong mắt của lão hiện ra sự tham lam và rung động: "Ngũ Cầm Thuật. . . dường như có thể dung hợp Võ Đạo, dung hợp bản nguyên, thậm chí trực chỉ đại đạo. . . Viên Thạc, ngươi quả thực là thiên tài!"
Lão đã hiểu vì sao hai sư đồ này có thể dung hợp tác chiến.
Là tác dụng của Ngũ Cầm Thuật.
Một khắc này, hô hấp nhất trí giống như nội kình, tinh thần cũng dao động như nhau, điều đó thực sự không thể tưởng tượng nổi, công pháp đồng nguyên vốn không thể làm được như vậy.
Là điểm đặc biệt nhờ Ngũ Cầm Thuật.
Tất cả mọi người đều xem thường Viên Thạc, xem thường Ngũ Cầm Thuật.
Công pháp được sáng tạo ra trong thời kỳ Phá Bách, sau đó được Viên Thạc hoàn thiện, có vẻ như giờ đây nó đã hoàn toàn khác biệt.
Viên Thạc cười như lão ma, "Ha ha, Từ Khánh, muốn không? Muốn thì tiếp tục giải phong! Chỉ hai đầu thì chưa đủ đâu! Mau giải phong ba, bốn, năm, thậm chí giải phong toàn bộ đi, triệt để chặt đứt mới có hi vọng giết chết ta, sau đó cướp đoạt hết thảy!"
"Thần kiếm Lý gia, thần đao Trương gia, thần ngoa Lưu gia đều sẽ là của ngươi!"
Tam đại Thần Binh!
Hiện tại, Từ Khánh thực sự hơi hơi kích động, lão rất muốn bộc phát toàn bộ giết chết hai người kia, đúng vậy, hai người này quá dồi dào.
Không phải dồi dào trên ý nghĩa thông thường mà là còn có tam đại Thần Binh hay Ngũ Cầm Thuật, những vật này mới là chí bảo!
Tùy ý một kiện trong đó đều có thể khiến cho tứ phương ngấp nghé.
Huống chi, sư đồ họ có nhiều như vậy.
Từ Khánh hừ lạnh, trên hai chân lóe ra quang huy, chân to đột nhiên rơi xuống, tựa như cước bộ của thiên địa.
Ánh mắt Viên Thạc khẽ biến.
Ông đột nhiên lui ra phía sau, cấp tốc lùi lại, tiếng vang ầm ầm nổ tung, toàn bộ mặt đất lưu lại một dấu chân khổng lồ.
Sắc mặt Viên Thạc thoáng thay đổi, lộ ra vẻ tức giận!
"Thiên Tàn Cước! Ngươi giết hắn rồi chiếm bí thuật của hắn ư?"
Viên Thạc giận dữ!
Từ Khánh lại giẫm chân một cái, lạnh lùng nói: "Nực cười! Ngươi giết nhiều võ sư như vậy, Tham Thập Lục Hùng Ngân Nguyệt, trừ ngươi ra, những kẻ đã chết cơ hồ đều do ngươi giết. . . Ta chỉ giết một tên Thiên Tàn Cước mà ngươi còn dám phẫn nộ!"
"Ngươi thật đáng chết!"
Viên Thạc nổi giận: "Đồ hỗn trướng! Ngươi dám phục sát võ sư Ngân Nguyệt ta! Nếu giao thủ bị giết, luận võ bị giết, tất sẽ có tin tức, ngươi thế mà lại âm thầm phục sát hắn!"
"Gừuuu!"
Tiếng hổ gầm vang lên, Viên Thạc thật sự rất phẫn nộ!
Một loại phẫn nộ vượt lên trên tất thảy.
Chính ông từng giết không biết bao nhiêu võ sư Ngân Nguyệt, nhưng Thiên Tàn Cước của Tam Thập Lục Hùng bị Từ Khánh phục sát lại khiến ông phẫn nộ hơn bất cứ lúc nào, còn căm phẫn hơn cả khi Lý Hạo suýt chết!
Mãnh hổ gào thét, Viên Thạc không lùi mà tiến, trường kiếm phá không như là lợi trảo của mãnh hổ, một kiếm đánh tới cái chân to kia.
Oanh!
Chân to đạp xuống, thiên băng địa liệt.
Từ Khánh lạnh nhạt nói: "Bảo sao võ sư Ngân Nguyệt đều lợi hại như vậy, các ngươi có cơ duyên không nhỏ, những bí thuật này không phải tinh túy trong cổ võ thì chính là ẩn chứa đạo lý trong Võ Đạo. Viên Thạc, võ sư Ngân Nguyệt quả thực có tư cách để càn rỡ. . . Vậy bây giờ, ta dùng bí thuật Ngân Nguyệt giết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Chân to ầm ầm đạp đất!
Một cước liên tiếp một cước, Viên Thạc liên tục bại lui, Lý Hạo cũng chủ động tiếp nhận mấy lần, nội phủ của hắn cảm giác như sắp triệt để phá toái, giờ khắc này, hắn biết mình thật sự đánh không lại!
Thiên Tàn Cước cực kỳ cường hãn.
Trước đó Từ Khánh một mực không dùng, không biết là kiêng kị hay là cảm thấy dùng sẽ khiến cho Ngân Nguyệt trả thù, nhưng đến lúc này Từ Khánh đã triệt để mặc kệ tất cả.
Hiển nhiên, xác suất lớn là Thiên Tàn Cước trong Tam Thập Lục Hùng đã bị lão ám sát, hơn nữa còn cướp đi bí thuật, không biết là Thiên Tàn Cước quá tự tin hay là bị lão dùng thủ đoạn khác lừa đi bí thuật.
Miệng Viên Thạc chảy máu, cả người đều hơi phát điên, ông cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì được.
Ông cũng rất biệt khuất!
Ngũ thế dung hợp khiến ông cường đại, thế nhưng vừa ra cửa, đối thủ đầu tiên của ông lại chính là bá chủ phương đông cực kỳ cường hãn, thực sự chẳng may chút nào.
Không có chuyện gì xuôi chèo mát mái hết!