Lão sư từng nói trên Đấu Thiên là Lục Địa Thần Tiên, không gì không làm được, thần ý cùng thế mới là mấu chốt của cảnh giới này, về phần nhục thân, khí huyết, chỉ cần thế mạnh thì những thứ này tự nhiên sẽ mạnh.
Kỳ thật trước kia Lý Hạo vẫn không hiểu, về sau lại cảm thấy không đúng, nếu đã biết rằng sẽ mạnh. . . Vì sao ngũ tạng lại vẫn yếu?
Bây giờ hắn đã hiểu hơn một chút.
Hắn quan sát không chớp mắt, trong lúc mơ hồ thật sự đã xem hiểu một chút, Viên Thạc hô phong hoán vũ, Ngũ Hành chi lực từ giữa thiên địa phiêu đãng mà đến, giống như một bộ phận dung nhập nhục thể của ông, cường hóa ngũ tạng cho ông.
Đây là. . . Uẩn thần dưỡng thế!
Cũng là đang dưỡng sinh!
Nói một cách khác, thứ Viên Thạc thiếu chỉ là thời gian chứ không phải gặp cửa ải gì cả, nếu thời gian đầy đủ, ông hoàn toàn có thể tự mình cường hóa ngũ tạng, thế mà ông lại hấp thu Ngũ Hành chi lực rồi đặt vào thể nội.
Đối với những người khác, ngũ tạng là thứ cơ hồ không cách nào cường hóa.
Viên Thạc khẽ vươn tay, một thanh thạch đao nho nhỏ lập tức hiển hiện, sau đó hóa thành một thanh đoản đao, rõ ràng thực lực không bằng đối phương nhưng thời khắc này Viên Thạc điều khiển Ngũ Hành chém ra một đao, giống như lại có đại đạo giáng lâm, trấn áp thiên địa!
Một đầu cự hùng hiển hiện từ đám mây, đạp xuống một cước, phảng phất như núi lớn trấn áp, sau một khắc lại hóa thành mưa to, hóa thành sóng biển, hóa thành ngàn vạn kiếm quyết. . .
"Phá!"
Gió nổi lên!
Từ Khánh nổi giận gầm thét, cuồng phong dữ dội, mặc dù không thần dị bằng Viên Thạc nhưng lão lại bưu hãn không gì sánh được. Cuồng phong quét sạch thiên địa, gió lớn thổi qua khiến cự hùng phá toái, mây mù tiêu tán.
Từ Khánh bạo hống: "Hết thảy cũng không bằng lực lượng bây giờ! Viên Thạc, không phải ngươi từng nói nhiều chiêu nhiều trò tới mấy cũng đều là phế vật sao?"
Đã như vậy, chiêu trò của ngươi có nhiều đến mấy thì lại có thể thế nào?
Ngươi cũng là phế vật!
Viên Thạc lùi lại, ông khẽ vung tay lên, thủy hỏa dung hợp, thiên địa nổ bể ra, cuồng phong dừng bước.
Viên Thạc đột nhiên rút lui và cũng không nói gì cả.
Chiêu trò?
Đây không phải là chiêu trò, tên phế vật Từ Khánh há có thể hiểu những điều này, đây là dùng tiêu hao nhỏ nhất đi đối phó với tên kia, hiện tại ông có thể sẽ bị lão đập chết, ông đâu có ngốc, chẳng lẽ còn chủ động tiến lên thiếp thân nghênh chiến, tự tìm tai vạ sao?
Lúc này ông chỉ muốn kéo dài mà thôi.
Hoặc là kéo dài tới khi Từ Khánh nhịn không được, hoạc là kéo dài tới khi tiểu tử Lý Hạo có thể động thân, xem ra, Lý Hạo còn đang chữa thương bởi vì thương thế không nhẹ.
Nếu không, với sự khôn khéo của tiểu tử này, không cần mình nói, hắn đã chạy từ lâu rồi.
Đại chiến tiếp tục bộc phát.
Ban đầu Viên Thạc áp chế đối phương, giờ phút này lại bị đối phương hoàn toàn áp chế, chỉ có thể bị động phòng thủ, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Những nơi song phương đi qua đều bị đốt sạch phá trụi.
Đại địa vỡ ra, vẫn đang lan tràn.
Nước biển cũng đang chảy ngược.
Bốn phía, đường ven biển đều sụp đổ, sóng biển xa xa ngập trời cũng hùng hổ cuốn tới, đây hiển nhiên là do trước đó Viên Thạc bắn đạn diệt thành gây ra.
Nương theo sóng biển tới gần, lão hổ của Viên Thạc dường nhu càng mạnh hơn.
Một cỗ thủy thế đột nhiên bộc phát.
Đúng lúc ấy, Lý Hạo đột nhiên vọt lên, hắn không còn dùng kiếm nữa mà là đánh ra một quyền, cửu trọng sóng lớn dẫn dắt sóng biển gầm thét ùa tới, một quyền này cũng đánh về phía Từ Khánh.
Từ Khánh hừ lạnh, đá ra một cước, sóng biển phá toái tức thì.
Viên Thạc thầm mắng trong lòng!
Ngươi thật là… không đi còn làm gì?
Tiểu tử ngu xuẩn!
Lý Hạo lại không lên tiếng.
Đi ư?
Tại sao phải đi. . . Lão Hồng đến rồi mà!
Đúng vậy, Hồng Nhất Đường và Quang Minh Kiếm đã tới, đã liên hệ với hắn, Lý Hạo cũng đã đáp lại thông qua áo giáp. Dù sao Hồng Nhất Đường rất nhanh có thể đến đây, vì sao phải đi cơ chứ?
Lão tử muốn làm thịt gia hỏa này!
Chỉ cần hắn và lão sư chống đỡ một hồi, không bị đối phương giải quyết hết thì dù trọng thương ngã gục, chỉ cần hai vị cường giả Ngân Nguyệt tới, dù cho Từ Khánh liều lĩnh giải phong toàn bộ thì cũng phải ôm hận mà kết thúc.
Viên Thạc cũng đoán được cái gì, không còn lên tiếng nữa.
Lúc này, sư đồ hai người đều hiển hiện ngũ thế, ngươi hóa mãnh hổ, ta là cự viên (vượn), ầm ầm nổ tung, cự viên lùi lại, mãnh hổ tán loạn.
Từ Khánh quả thực cường hãn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng lão phát hiện, khó mà đánh chết hai người này.
Nháy mắt, Lý Hạo lưng tựa Viên Thạc, một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền nhộn nhạo vút lên, thương thế trên thân hai người bắt đầu khép lại.
Sau một khắc, Lý Hạo hóa thân thành cây liễu, cắm rễ vào đám mây.
Một cỗ kiếm năng mãnh liệt mà ra, tràn vào trong đám mây.
Khi Từ Khánh cảm thấy hơi hoa mắt, hai sư đồ vận chuyển Ngũ Cầm Thuật tới cực hạn, kiếm năng, Sinh Mệnh Chi Tuyền không ngừng tuôn ra, không chỉ như vậy, Lý Hạo còn giương tay vồ một cái, nắm lấy thạch đao.
Tinh Không Kiếm thì đã rơi vào tay Viên Thạc.
Viên Thạc huy kiếm trảm kích.
Oanh!
Từ Khánh lùi lại một bước, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi cũng có thể dùng thần kiếm ư?"
Vì sao chứ?
Không phải huyết mạch bát đại gia mới có thể sử dụng những Thần Binh này sao?
Phải biết, Truy Phong Ngoa tồn tại nhiều năm, lão cũng chỉ có thể mài từng chút xíu một chứ không thể sử dụng, chỉ có thể nói là hơi vận dụng mà thôi.
Vì sao Viên Thạc có thể?
Viên Thạc không để ý tới lão, sau một khắc, bỗng nhiên chân ông đạp song giày, dưới chân Lý Hạo lại không có vật gì.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật mới là nguyên nhân Lý Hạo một mực có thể sử dụng những binh khí này thế nhưng mọi người lại không biết, ai nấy đều cảm thấy là do nhân tố huyết mạch.
Thời khắc này, Lý Hạo phải dốc toàn lực cường hóa cho Viên Thạc.
Kiếm hay giày đều nhường cho ông.
Sau một khắc, hắn như là con khỉ nằm ở trên lưng Viên Thạc, vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật và khí huyết vào thân thể Viên Thạc, nội kình tràn vào, công pháp đồng nguyên bộc phát!
Song tu!
Viên Thạc rít lên một tiếng, hai sư đồ lấy một loại tư thế cực kỳ quái dị, Lý Hạo cưỡi trên người Viên Thạc, Viên Thạc như là mẫu thú mang theo con nhỏ . . Hoặc nên nói, đây mới thật sự là tư thái hợp tác chật vật.
Bái ở trên, lang ở dưới, bái phụ trách chỉ huy, lang phụ trách công kích. (Ngày xưa nói con lang con bái phải dựa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái)