Oanh!
Dường như có gì đó đã vỡ ra, ngay sau đó, lại có thêm một khóa siêu năng khác bị phá!
Hai khóa bị phá, khí tức lão tăng mạnh, thậm chí vượt qua Nam Quyền bộc phát toàn lực ngày trong khi đối phương chỉ mở hai khóa siêu năng!
Từ Khánh nhanh chóng nuốt vào rất nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền, ánh mắt lộ vẻ thống khổ và không cam tâm.
Lão đã nuốt 3 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Lần này, lão dùng đến 7 giọt.
Lão chỉ có chừng ấy, hoặc nên nói là chỉ mang theo từng ấy, phần còn lại đều nằm trong tay cường giả trong di tích, dù lão là Định Quốc Công thì cũng không thể mang đi toàn bộ.
10 giọt... Tất cả đều được nuốt vào bụng, bảo vệ ngũ tạng, không cho chúng sụp đổ, cũng không để cho hai khóa siêu năng hoàn toàn đứt gãy.
Khí tức cường đại càn quét thiên địa.
Giờ khắc này, lão quá mạnh, Lý Hạo vô cùng kinh hãi, gia hỏa này mạnh hơn Nam Quyền quá nhiều, số lượng khóa siêu năng bão hòa cũng nhiều hơn Quang Minh Kiếm.
Quang Minh Kiếm bão hòa 6 khóa siêu năng, Nam Quyền chỉ có 5 cái, gia hỏa này có ít nhất 7 khóa, tức là có ba ngũ tạng bão hòa, đây là con số ít nhất, cũng có khả năng lão có nhiều hơn.
Viên Thạc híp mắt nhìn Từ Khánh.
Tuy Viên Thạc châm chọc lão là phế vật rác rưởi nhưng trong lòng thì đang lo lắng, ông không biết giải phong có thể khiến chiến lực tăng lên nhiều như vậy!
Ông dung hợp ngũ thế đã khiến bản thân mạnh hơn rất nhiều, nhưng khi thấy Từ Khánh giải phong, ông liền nhận ra rằng mình bây giờ không có cách nào địch nổi người này!
Thế nhưng thử một chút thì có làm sao?
Ông liếm môi một cái: "Ta thích khiêu chiến cường giả! Từ Khánh, ngươi không phải phế vật, mà là một phế vật tương đối lợi hại!"
"Ha ha ha!"
Oanh!
Công kích mạnh như sấm sét phóng lên trời, lực lượng mạnh mẽ được Viên Thạc phát huy vô cùng tinh tế!
Ông quá toàn diện, tốc độ cũng nhanh đến cực hạn, dù là Từ Khánh chuyên tu cước pháp thì cũng không nhanh hơn ông.
Ông nhảy vọt như hươu, leo trèo như khỉ, bay vút lên không như chim!
Phối hợp với lực phá hoại cường hãn của thạch đao, mặc dù Viên Thạc bị áp chế, rơi vào hạ phong nhưng Lý Hạo vẫn cảm thấy lão sư dũng mãnh không gì sánh được!
Nếu chỉ xét về khí thế thì Từ Khánh có vẻ e ngại hơn.
Ảnh hưởng năm đó vẫn còn lưu lại đến giờ!
Bịch một tiếng, Viên Thạc lùi lại.
Ông vẫn bá đạo vô song như trước, ánh mắt sắc bén, miệng hơi cười dù đang rỉ máu, trông vô cùng ngạo mạn phách lối.
Bên tai Lý Hạo vang lên âm thanh tức hổn hển của Viên Thạc: "Con mẹ nó ngươi bị ngớ ngẩn à? Chạy đi, chúng ta đánh không lại! Hắn giải phong xong thành ra lão tử bị ngược rồi đây!"
Giờ khắc này, Viên Thạc rất ghét bỏ tên đồ đệ ngu ngốc này.
Nhìn cái gì? Muốn nhìn xem ta bị ngược thảm ra sao rồi ngươi mới chạy được à?
Từ Khánh giải phong chiến lực hoàn toàn siêu việt Húc Quang, Viên Thạc không địch nổi
Lý Hạo không lên tiếng.
Ta muốn chạy, thế nhưng thương thế đã lành đâu.
Lão sư chống đỡ thêm một lát đi, ta sắp chạy được rồi.
Viên Thạc vẫn cường thế không gì sánh được.
Mà Từ Khánh cũng dần dần bình tĩnh lại, vượt qua sợ hãi của nội tâm mới là điều trước mắt lão cần làm, lão biết rất rõ ràng rằng giờ phút này lão mạnh hơn Viên Thạc.
Tuyệt đối phải cường đại!
Nhưng Viên Thạc vẫn dám đè ép lão mà đánh, vì sao?
Bởi vì lão e dè, sợ sệt!
Hết thảy giống như về tới 30 năm trước, khi đó lão bị đánh mà khiếp sợ.
Ngày hôm nay có lẽ là cơ hội của lão.
"Viên Thạc!"
Lão chậm rãi rhạ xuống đất, nhìn về phía Viên Thạc đang đứng ngạo nghễ, cắn răng trầm giọng nói: "Ta không sợ ngươi! Hôm nay, ngươi cho ta cơ hội, chỉ cần hôm nay đánh bại ngươi, giết ngươi thì Từ Khánh này ắt có thể nâng cao một bước!"
Viên Thạc mỉm cười: "Ngươi xác định ngươi có thể ư? Ngươi xác định ngươi không sợ? Ngươi quên năm đó ngươi thảm thiết, đáng thương cỡ nào sao? Nếu không có phụ thân ngươi ra mặt, hôm đó ta đã đánh nổ đầu của ngươi. . . Thiếu chút nữa ngươi đã chết, Từ Khánh, ngươi quên rồi sao?"
Ông không lùi mà tiến tới!
Ông vừa sải bước, hai chân Từ Khánh khẽ động giống như muốn lui về phía sau, nhưng sau một khắc lão vội đứng vững, không hề nhúc nhích.
Lão ngẩng đầu nhìn về phía Viên Thạc.
Ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Đó là năm xưa! Ba mươi năm qua, ta quét ngang phương đông, ta đánh bại tất cả mọi người, cho nên, hôm nay ta là Định quốc công của phương đông, còn ngươi. . . Chẳng là cái thá gì!"
"Ngươi chỉ có thể đứng dưới sự che chở của Hầu Tiêu Trần và Ngân Nguyệt mới có thể kéo dài hơi tàn! Nếu bây giờ không có một vài gia hỏa kỳ thuế biến mưu toan thông qua ngươi để hoàn thiện Ngũ Hành chi pháp, hoàn thiện ngũ tạng chi thuật thì ngươi sớm đã chết!"
"Ngươi cho rằng Ánh Hồng Nguyệt không giết được ngươi sao?"
"Ngươi cho rằng đám Hầu Tiêu Trần thật sự có thể bảo vệ ngươi? Hết thảy đều là do ngươi huyễn tưởng mà thôi, chân tướng thực sự, ngươi chỉ là công cụ trong mắt mọi người, tác dụng của ngươi bất quá là để hoàn thiện Ngũ Tạng Pháp, dù cho ngươi không truyền ra ngoài thì giết ngươi sau đó nghiên cứu thi thể của ngươi cũng đủ rồi!"
Dường như lão đang tự cổ động, tự động viên chính mình.
Lão bước ra một bước. . . chậm rãi tiến lên.
Đây thật ra là một loại vượt qua, một loại đột phá.
Chấn nhiếp đến từ tâm linh!
Giống như Kim Thương không cách nào đánh vỡ chấn nhiếp của Viên Thạc, bây giờ không cách nào đánh vỡ chấn nhiếp của Hầu Tiêu Trần, chậm chạp không cách nào tiến lên một bước. Từ Khánh có thể tu luyện tới tình trạng này, chưa hẳn đã phá vỡ được chấn nhiếp của Viên Thạc.
Chỉ là qua nhiều năm rồi, lão đã quên lãng Viên Thạc, lựa chọn né tránh trên tinh thần, mới tránh đi những điểm mấu chốt kia.
Hắn không lựa chọn chống cự chính diện.
Nhưng hôm nay, lão nhất định phải đánh vỡ ma chướng này, nếu không đời này mỗi một lần gặp Viên Thạc, lão đều sẽ bị chấn nhiếp.
Viên Thạc khẽ nhướng mày.
Ông nở nụ cười: "Không tệ! Từ Khánh, 30 năm đứng ở vị trí quốc công đã khiến ngươi nuôi ra chút khí khái, thế mà có thể ở trước mặt ta, chủ động bước ra một bước này. . . Thật đáng mừng!"
Từ Khánh cắn răng, tiếp tục tiến lên một bước.
"Ta là một trong những võ sư cấp cao nhất của thế gian này! Khí huyết của ta vô song, nhục thân của ta vô địch, thần ý sung mãn. . . Quang Minh Kiếm trong mắt ta bất quá chỉ là hạng nô bộc! Viên Thạc, đánh bại ngươi, đánh chết ngươi, đánh vỡ ma chú trong nội tâm của ta, Từ Khánh này ắt có thể đăng đỉnh Võ Đạo đương thời!
"Lão quát chói tai, sau một khắc, lão chủ động xuất thủ.
Giải phong chiến lực không thể kéo dài trong thời gian lâu.
Mà lão cũng cực kỳ khát vọng có thể dựa vào thực lực cường hãn bây giờ để trấn áp gia hỏa này, trấn áp ma đầu võ lâm này!
Viên Thạc, ngươi đã lỡ mất 20 năm, bỏ lỡ 20 năm đầy phấn khích này.
Ngươi không có khả năng vô địch mãi mãi.
"Giết!"
Lão gầm vang rung chuyển trời đất, một cước đá xuống khiến đại địa rạn nứt, tiếng oanh minh vang vọng tứ phương, giữa thiên địa giống như chỉ có đôi chân kia.
Cực kỳ cường hãn!
Cho tới giờ khắc này, Định quốc công mới chính thức triển lộ ra sự cường đại của chính mình.
Viên Thạc là ác mộng của võ sư thế hệ này.
Kẻ nào có thể phá vỡ ma chú của Viên Thạc thì kẻ đó mới có thể chân chính được xưng là võ sư thông thần đỉnh cấp trong Võ Đạo.
"Gừ!"
Hổ khiếu sơn lâm!
Viên Thạc hóa thân thành mãnh hổ, mây theo rồng gió theo hổ, giữa thiên địa giống như hiện ra một đám mây, nước mưa giáng lâm, mưa gió như trút.
Ngũ Hành Ngũ Thế!
Giờ khắc này nó hiện ra trong tay Viên Thạc, Lý Hạo mới hiểu được cái gì là thần ý, cái gì là thế.
Đây là đạo!
Võ Đạo!
Đây mới là con đường Võ Đạo của người thời nay.