Ngũ tạng Viên Thạc rung động!
Ông không quan tâm đến Lý Hạo, hiện giờ hắn vẫn có thể phản kích nên chắc chưa thể chết được, cứ chờ thêm chút nữa đi, muốn thắng trận thì phải mài sắc kiếm trước.
Từ Khánh biến sắc.
Lão khẽ quát một tiếng, đá Lý Hạo bay lên trời.
Trên áo giáp của Lý Hạo xuất hiện một vết nứt lớn.
Lý Hạo không ngừng hộc máu, kiếm năng điên cuồng tràn vào trong cơ thể nhưng công kích này vẫn hơi quá sức chịu đựng của hắn.
Viên Thạc hất văng Hắc Báo ra.
Hắc Báo vô cùng suy yếu, nó đáng thương rơi xuống mặt đất, cảm giác choáng váng do thiếu máu, điều này khiến nó buồn bực muốn khóc.
"Từ Khánh, ngươi chọc giận ta rồi!"
Một tiếng cười nhẹ vang lên, ngay sau đó, Từ Khánh thấy hoa mắt, hình như có một con hươu vừa xuất hiện, khi nhìn kĩ thì lại giống một con vượn bay nhảy trên không trung, lóe lên một cái rồi biến mất, một quyền đánh tới!
Giờ khắc này, hổ gấu hươu vượn chim, năm loại động vật hiện ra rồi dung hợp thành một người!
Viên Thạc!
Từ Khánh như trở về năm đó.
Năm đó cũng như vậy, Viên Thạc dùng Ngũ Cầm Thuật đánh bại vị quốc công tương lai là lão, nếu không phải quốc công đời thứ ba năm đó còn sống và địa vị Từ gia quá cao thì ngày đó lão đã bị người này đánh chết rồi!
"Ngươi nghĩ bây giờ vẫn là năm đó sao?"
Lão rít lên một tiếng, đá ra một cước!
Ngươi cho rằng ta vẫn là Từ Khánh năm đó sao?
Ngươi nghĩ mình còn là Viên Lão Ma năm đó sao?
"Ngươi mãi mãi chỉ là tên phế vật kia thôi!"
Viên Thạc quát, ông đánh ra một quyền, trên nắm tay nhô ra một mũi đao nhỏ, đó là thạch đao.
Bịch một tiếng, áo giáp Thiên giai mà Lý Hạo không thể công phá bị ông đánh vỡ một mảnh!
Viên Thạc quay người huy quyền như mãnh hổ, tay vung lên như đuôi hổ quét qua đánh trúng Từ Khánh lần nữa, phần áo giáp trên đùi phải vỡ ra!
Lý Hạo trợn mắt hốc mồm.
Sắc mặt Từ Khánh kịch biến.
"Rống!"
Mãnh hổ khiếu thiên địa!
"Keng!"
Kim Điêu giương cánh bay cao.
Giờ khắc này, Ngũ Cầm hiển hiện, trông chúng như năm đại yêu, một con gấu lớn che lấp thiên địa, Viên Thạc giẫm chân một cái, mặt đất nứt vỡ, Từ Khánh vừa rơi xuống đất, Viên Thạc đã hóa thành cự hùng huy quyền tấn công, Từ Khánh ngay người, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, ngay sau đó lão đạp chân bay lên trời tránh thoát.
Oanh!
Mặt đất bị đánh vỡ!
Thời khắc này, Viên Thạc cực kỳ cường hãn, ông lạnh lùng nhìn về phía Từ Khánh: "Đồ phế vật! Không giải phong à? Vậy ta sẽ đánh ngươi chết tươi!"
"Không có khả năng!"
Từ Khánh kinh hãi: “Sao có thể như vậy được?!"
Hiện giờ lão đã có thực lực Thuế Biến kỳ cấp cao nhất, thậm chí còn mạnh hơn thế một chút, nhưng hiện giờ lão vẫn bị Viên Thạc áp chế!
"Nội kình của ngươi... Thế của ngươi..."
Viên Thạc cười lạnh: "Nếu chỉ xem cảnh giới, thế và nội kình thì đừng xét đến kinh nghiệm và thiên phú của võ sư nữa, chỉ có thế thôi thì đấu cái gì. Ngươi vẫn là phế vật như vậy thôi!"
Dứt lời, ông bay đi như chim lao tới tấn công!
"Đồ đệ ngốc, nhìn kỹ xem cái gì mới thật sự là ngũ thế dung hợp! Ngũ thế dung hợp, ta chính là thế, ta là gấu, là hổ, là chim... Tùy tâm sở dục!"
"Ta biết Hổ Khiếu, biết Hùng Đấu, Lộc Doanh... Dung thế một thể, cần gì phiền toái chuyển đổi tới lui như vậy nữa, cuối cùng làm mất đi tinh túy của ngũ thế."
"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Thế Ngũ Hành, ta đánh một quyền bao hàm cả Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không chỉ là thủy hỏa đơn độc nữa!"
Oanh!
Tiếng nổ tung vang lên, trời sụp đất nứt, thủy hỏa kiêm dung, trực tiếp bộc phát ra lực lượng sáng chói, một quyền đánh tới, thạch đao nhô ra trực tiếp đánh cho Khánh bay ngược, trên thân xuất hiện một lỗ máu lớn!
Áo giáp bị vỡ một lỗ to nhưng nhanh chóng bắt đầu khôi phục.
Từ Khánh bay ngược, lão hộc máu, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Trong mắt lão lộ vẻ sợ hãi!
Viên Thạc đã trở về!
Điều đó không có khả năng, nội kình Viên Thạc giống Lý Hạo, nhưng thế của đối phương mạnh hơn nhiều!
Nếu chỉ là một thế đơn độc thì không mạnh hơn Lý Hạo quá nhiều, nhưng ngũ thế dung hợp thì không phải chỉ đơn giản là cộng dồn, năm thế dung hợp có thể bạo phát ra uy lực của 10 thế hoặc thậm chí là 20 thế!
Từ Khánh sắc mặt khó coi, trong lòng có chút sợ hãi.
Đây là nỗi sợ hãi khi bị áp chế và suýt bị đánh chết năm đó, lão cho rằng mình đã quên đi nhưng thực tế là chưa từng.
Lão cho rằng mình đã quên rồi, thế nhưng cảm giác đó đã trở lại khi lão gặp lại Viên Thạc.
Viên Thạc nở nụ cười lạnh lùng giống như ma đầu: “Phế vật mãi mãi chỉ là phế vật, trở thành võ sư đỉnh cấp dựa vào Từ gia thì có thể coi là đỉnh cấp sao? Phế vật dồn tài nguyên mà thành, giải phong đi, cho lão tử xem xem ngươi giải phong thì sẽ mạnh thế nào! Võ sư cần giải phong mới có chiến lực thì đều là phế vật!"
"..."
Một bên, Lý Hạo đang điên cuồng hấp thu kiếm năng để chữa thương, hắn nghe lời ấy thì há hốc miệng, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Lời này của ông đã đắc tội với võ sư khắp thiên hạ, kể cả đám người Hồng Nhất Đường.
Nhưng hiện giờ hắn đang rất rung động, đây mới là ngũ thế dung hợp sao?
Ngũ thế dung hợp, Từ Khánh Thuế Biến kỳ cực hạn bị lão sư đánh cho không có sức đánh trả, dù chuyện này có liên quan đến nỗi sợ trong nội tâm Từ Khánh, lão sợ Viên Thạc…
Lý Hạo đã nhìn ra lão già này không tự tin như khi đối phó với mình, khi lão đối chiến với Viên Thạc luôn bó tay bó chân, giống như biến thành người khác.
Mà lão sư có thể một quyền một cước nhẹ nhàng phá vỡ phòng ngự của võ sư đỉnh cấp, lực công kích của ông mạnh tới mức đáng sợ. Thế, nội kình và khí huyết nhường như đã hoàn toàn dung hợp.
Không đơn thuần là ngũ thế dung hợp mà còn có chút đặc thù của Huyết Đao Quyết, nhưng lão sư không bộc phát ra Huyết Đao Quyết.
Lý Hạo mờ mịt, chỉ cảm thấy sự tự tin những ngày qua bị lão sư đả kích, hoàn toàn tan vỡ vào giờ khắc này, giết người tru tâm, đây mới là giết người tru tâm, nếu mình là địch nhân thì có lẽ giờ phút này sẽ sụp đổ.
Oanh!
Đang quan chiến, Viên Thạc biến thành Kim Điêu, hai tay thành trảo đánh về phía Từ Khánh, ông bắt lấy hai tay đối phương, ngay sau đó cánh tay ông hiện ra đầu mãnh hổ, răng rắc một tiếng, cắn lấy áo giáp.
Áo giáp vỡ ra một chút.
Thân thể Viên Thạc lộ ngược, chân đá về phía đầu Từ Khánh, Từ Khánh không ngừng rống to, khí huyết bộc phát, gió xoáy càn quét thiên địa, nhưng sau đó nó đã bị ngũ thế của Viên Thạc chấn động phá hủy!
"Rống!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Viên Thạc vung tay, trong ánh mắt kích động của Lý Hạo, tay ông vung từ dưới lên tóm lấy...
Oanh!
"A!"
Sau một tiếng hét thảm, Từ Khánh bùng nổ sức mạnh, ầm một tiếng, cưỡng ép tránh thoát sự khống chế của Viên Thạc, lão bay lên, khom lưng tóm chặt hạ thể, sắc mặt trắng bệch nhìn Viên Thạc phía dưới.
Ngay sau đó, lão lộ vẻ điên cuồng: “Viên Thạc... Ngươi... ép ta!"