Từ Khánh là quốc công, không phải người nghèo Ngân Nguyệt, không phải quỷ nghèo như Địa Phúc Kiếm, không phải kẻ làm thuê như Quang Minh Kiếm, người ta là chúa tể một phương, sao có thể thiếu bảo vật được!
Nếu không có Thần Binh loại hình giày khác thì có lẽ vị này cũng sẽ đi một đôi giày Thần Binh.
Lý Hạo đoán rằng lão không chỉ có một kiện Thần Binh trên người.
Từ Khánh tươi cười: "Không tệ. Trước đây có người nói ngươi là thiên kiêu trong đám võ sư Ngân Nguyệt thế hệ này, có khả năng kéo cao hạn mức cao nhất của võ sư Ngân Nguyệt, ta vốn không tin, hôm nay thì ta tin rồi, không chỉ thế hệ này mà cả võ sư đời trước cũng hiếm người sánh bằng ngươi!"
Dứt lời, lão đá ra một cước!
Lão có Tỏa Thần Giáp, lực phòng ngự tăng lên, không cần lo lắng Lý Hạo phản kích.
Lý Hạo huy kiếm phản kích, Vô Ảnh Kiếm vô ảnh vô hình!
Liễu Tự Kiếm bồng bềnh như liễu.
Giờ khắc này, Lý Hạo thi triển hết sở học, Ngũ Cầm Cầm Nã, Hổ Khiếu Sơn Lâm, Lộc Doanh Thuật, Cửu Đoán Kình!
Oanh!
Tiếng nổ tung truyền đến, Lý Hạo nghiêm túc liên tục xuất kiếm, trường kiếm phá không.
Kiếm quang chiếu rọi thiên địa!
Thế công như chẻ tre lại bị gió xoáy quét sạch lần nữa.
"Rống!"
Hổ khiếu sơn lâm, mãnh hổ xuất lồng, mãnh hổ luôn vô địch cũng bị Từ Khánh dùng một quyền quét qua, cạo xương mổ bụng!
Mãnh hổ biến thành bộ xương vẫn không cam lòng, nó gào thét ra sức phản kích!
Tâm ta có mãnh hổ muốn phá lồng mà ra, nhưng địch nhân quá mạnh!
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo bị nghiền ép hoàn toàn, dùng hết ngũ thế mà vẫn bị đánh phá, thần ý bị xé nứt, trường kiếm bị đẩy lui, Cửu Đoán Kình bị phá vỡ...
Ngũ tạng bắt đầu vỡ nát.
Núi lớn sụp đổ, mãnh hổ sắp chết, cây liễu khô nứt, sóng biển rút đi, điểm sáng màu vàng nổ tung...
Dù ý chí Lý Hạo ngoan cố đến cực hạn nhưng vẫn không xóa bỏ được chênh lệch thực lực.
Bịch!
Hắn nặng nề ngã xuống đất, đâm thành một cái hố lớn.
Hắn không nói gì, miễn cưỡng quay đầu nhìn cầu lớn...
Lão sư ngu xuẩn!
Ta tranh thủ thời gian lâu như vậy cho ngươi mà ngươi đang làm gì? Sao không chạy đi? Sao không cố gắng dung hợp ngũ thế, bước vào Dung Thần cảnh rồi báo thù cho ta đi mà nhất định phải chạy tới đây làm gì? Não úng nước à?
Giờ khắc này, Từ Khánh vừa định giẫm chân một cái thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về bên kia.
Trên cầu lớn, Viên Thạc lao đến, một tay gao chặt đầu Hắc Báo, tâm tình bực bội.
Ông nhìn thoáng qua Từ Khánh rồi nhìn Lý Hạo dưới đất.
"Đồ đệ ngốc, ngươi bảo con chó này kéo ta à? Mẹ nhà hắn, lãng phí thời gian của ta, còn phải đánh con chó này một trận, con chó này ngu như ngươi vậy. Xong chuyện ta sẽ nấu nó!"
Hắc Báo bị ông nắm đầu tỏ ra vô tội.
Ta muốn cứu ngươi mà!
Lúc trước nó vốn đã sợ lão đầu này, cứ tưởng rằng hiện tại có thể tùy tiện vồ chết ông nhưng không ngờ bây giờ nó vẫn bị áp chế, bị nắm đầu bắt về đây!
Hắc Báo nhìn thoáng qua Lý Hạo, không phải ta không mang ông ta chạy trốn mà là lão đầu này lợi hại hơn ta, ta không làm gì được!
"Viên Thạc!"
Từ Khánh híp mắt: “Ta cứ tưởng là Hồng Nhất Đường chứ. Ta vốn nghĩ sao hắn tới nhanh như vậy, không ngờ lại là ngươi!"
Viên Thạc cười: "Ngươi đang giễu cợt ta sao? Đồ đệ là của ta, vì sao Hồng Nhất Đường lại tới đây? Từ Khánh, 30 năm không gặp, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy, đáng lẽ 30 năm trước ta nên nhét ngươi về bụng mẹ ngươi để cải tạo lần nữa, chứ đầu óc ngươi không được tốt lắm!"
Từ Khánh mỉm cười nhìn ông: "Thời đại thay đổi rồi! Viên Thạc, bây giờ không còn là thời đại của ngươi nữa."
Lão đá một cước, đạp Lý Hạo xuống đất.
Nhưng ngay sau đó lão đã phải biến sắc, Lý Hạo giang cánh tay tóm chặt lấy chân lão, hắn cắn răng gầm thét: "Trò chuyện cái rắm... Đánh lão!"
Lão sư còn rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm nữa à? Nếu không chạy thì chiến đi!
Muốn ôn chuyện thì cũng phải đánh chết lão đã hoặc là bị lão đánh chết, sau đó chúng ta cùng đến Địa Phủ ôn chuyện.
Oanh!
Chân phải Từ Khánh chấn động, lão liên tiếp xuất cước, răng rắc...
Ngân khải xuất hiện thêm nhiều vết nứt, Viên Thạc vẫn chưa xuất thủ.
Ông đứng nhìn, trên thân, từng luồng thế bắt đầu chấn động.
Không chỉ như vậy, Viên Thạc mở miệng, ông đột nhiên cắn Hắc Báo, giọng ông vang lên trong tai Hắc Báo: "Mượn chút máu, sau đó sẽ bảo Lý Hạo trả lại ngươi. Máu đại yêu có hiệu quả cường hóa ngũ tạng, ngươi là võ sư, còn là Cổ Yêu Cẩu, lực lượng huyết dịch rất mạnh, vừa vặn phù hợp yêu cầu của ta..."
Hắc Báo kêu lên một tiếng, bị đối phương cắn một cái vào mông, nó đau đớn kêu rên!
Ta biết ngay mà!
Lão đầu này muốn ăn ta từ lâu rồi.
Cứ tưởng cường đại rồi thì không sợ bị lão đầu ăn ta nữa, vậy mà bây giờ lão đầu này cũng rất mạnh, còn cắn mông chó của mình, nó cảm nhận được lão ma đầu này đang hút máu nó!
"Ngao ô!"
Hắc Báo gào lên thê thảm, hôm nay nó đổ máu quá nhiều, nó thảm lắm rồi.
Từ Khánh ngây người, Lý Hạo cũng sợ ngây người.
Làm gì thế?
Bọn họ thấy Viên Thạc cắn mông Hắc Báo, sau đó hình như liếm mông nó.
Cái quỷ gì thế?
Từ Khánh chỉ ngây người một lát rồi nghĩ ra gì đó.
Ông ta đang hút máu đại yêu sao?
Giờ phút này, ngũ tạng Viên Thạc chấn động, tứ tạng của ông vốn đã rất mạnh, chỉ có lá lách hơi yếu một chút nên thổ thế không mạnh mẽ lắm, các thế chênh lệch khiến ngũ thế dung hợp không hoàn chỉnh.
Ông không tụ hợp ngũ thế mà là dung hợp.
Máu đại yêu thực sự có hiệu quả cường hóa ngũ tạng, có ghi chép trong cổ tịch, nhưng đại yêu ngày nay huyết mạch không tinh khiết, dù mạnh cũng vậy.
Nhưng Hắc Báo là huyết mạch bị kích phát, có thể coi như thuần túy.
Hơn nữa nó còn là một con chó chưa từng hấp thu nguồn năng lượng khác, bình thường đều ăn đồ tốt, ăn kiếm năng, Sinh Mệnh Chi Tuyền, lực lượng bản nguyên, ở bên ngoài ăn của Lý Hạo, ở Chiến Thiên thành thì ăn của lão ô quy.
Máu của nó thật sự không tệ.
Không giống đại yêu bây giờ ăn toàn những thứ năng lượng thượng vàng hạ cám, năng lượng thần bí mỏng manh.
Máu của Hắc Báo thậm chí còn mạnh hơn một vài Cổ Yêu.
Trong chớp nhoáng này, Viên Thạc cũng cảm nhận được điều đó.
Ông vốn lo lắng biện pháp này không hiệu quả, nhưng sau khi uống một chút thì phát hiện hiệu quả không tệ, hương vị không tanh, còn có chút thơm ngọt.
Đúng là một con chó đáng yêu, lần sau đối xử với nó tốt một chút, có thể nuôi để uống máu...
Ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất.
Hình như Hắc Báo đã cảm giác được suy nghĩ của ông, trong mắt nó tràn đầy vẻ khuất nhục phẫn nộ, lão đầu đáng chết, sớm muộn gì ta cũng cắn chết ngươi!