Từ Khánh hừ lạnh, lần này lão giẫm chân một cái, hỏa diễm phần thiên.
Vậy liền xem ai chết trước.
Cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi sống tốt, ngươi có lực lượng gì để mà nói những thứ này.
Cùng lắm thì đồng quy vu tận!
Giờ khắc này, Hồng Nhất Đường tựa hồ muốn phát đại chiêu, Lý Hạo đã hạ xuống đất cũng khẩn trương vạn phần, hắn nhìn thoáng qua Viên Thạc bên cạnh, nhiều người liên thủ như vậy thế mà đều không thể giết Từ Khánh. . . Lão có thể chạy trốn nhưng không thể không nói thế còn còn tệ hơn là lão sợ chết không dám giải phong.
Hồng Nhất Đường hít sâu một hơi, giống như đang nổi lên đại chiêu, có lẽ cũng đứt đoạn hoặc là giải phong khóa siêu năng.
Sau một khắc, Lý Hạo liền nghe thấy một tiếng gầm gừ ngập trời: "Nhìn, nhìn con mẹ ngươi! Đi ra giết lão mau!"
"Ha ha ha, đến rồi!"
Giữa thiên địa hiển hiện một quyền chao đảo không gian.
"Bắc Quyền!" Từ Khánh kinh hãi!
"Ha ha ha, Từ Khánh tiểu nhi, hôm nay ngươi nên thấy vinh hạnh!"
"Còn có bản tọa nữa!" Trường đao hoành không, thiên địa vì đó biến sắc.
"Bá Đao!" Từ Khánh triệt để không kiềm được nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch, lộ ra màu tro tàn.
Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm, Bắc Quyền, Bá Đao. . . Còn có Ngũ Cầm lão ma, Ma Kiếm Lý Hạo. . .
Lão bỗng nhiên cười thảm đạm.
Có lẽ Bắc Quyền nói đúng, hôm nay bị giết hẳn cũng là vinh hạnh của lão.
Võ sư Ngân Nguyệt thế mà lại liên thủ xuất động.
Bá Đao lãnh khốc không gì sánh được, từ trong biển chém ra một đao bao trùm thiên địa, chất chứa ý lạnh: "Chúng ta cũng muốn xem thử, sau khi triệt để đứt đoạn rốt cuộc sẽ là tràng cảnh gì, hiện tại xem ra. . . cũng chỉ thế mà thôi!"
Bắc Quyền cười ha hả: "Quy củ cũng cần phải nói, Thiên Tàn Cước và ta vốn bất hòa, nhưng ngươi không thể ám sát hắn, ngươi chính diện đánh chết hắn, ta còn vỗ tay khen ngươi. . . Từ Khánh, ngươi cần hiểu thế nào là quy củ!"
Oanh!
Quyền ấn rơi xuống, trực tiếp nện chiếc chân to kia phát nổ.
Trong nháy mắt Bá Đao chặt đứt một tay của Từ Khánh, lúc này lão dù đã đứt đoạn một khóa siêu năng, gặp phải tứ đại cường giả liên thủ vây công cũng không có chút lực đánh trả nào, đã triệt để mất đi năng lực hoàn thủ.
Lên trời xuống đất, hoàn toàn bất lực.
Phía dưới, Viên Thạc trợn trắng mắt.
Đáng tiếc, mình không có cách nào giải phong, thật hâm mộ. . . xì, thật đáng khinh, bốn đánh một, không biết xấu hổ!
Bấy giờ lòng Từ Khánh đã như tro tàn.
Đúng lúc ấy, dao động rung chuyển tứ phương, trong hư không vang lên tiếng ho khan: "Khánh nhi ám sát Thiên Tàn Cước, giờ đã đứt một tay xem như trừng phạt đúng tội. Các vị võ sư Ngân Nguyệt có thể hạ thủ lưu tình hay không?"
Trong nháy mắt, hỏa diễm ngập trời hiện lên ở giữa thiên địa, trong hỏa diễm giống như xen lẫn một chút sóng nước.
Bắc Quyền nhướng mày, Bá Đao nhìn về phía nơi xa, khẽ cười nhạt.
Địa Phúc Kiếm cũng nhếch môi cười: "Hóa ra quốc công đời thứ ba còn sống, xem ra, bước vào trên Húc Quang, triệt để giải phong chiến lực, thủy hỏa kiêm dung, không sợ chết ư?"
"Phụ thân. . ."
Từ Khánh thở dài nhìn về phía người đang đạp không mà đến xa xa, có chút uể oải chứ không hề tỏ ra mừng rỡ.
Quốc công đời thứ ba chính là cường giả siêu năng.
Cường giả đoạn sáu khóa siêu năng!
Nhưng hôm nay, cường giả đoạn sáu khóa siêu năng dốc toàn lực xuất thủ, cơ hồ đều là thập tử vô sinh, dù cho có Sinh Mệnh Chi Tuyền thì cũng khó khôi phục.
Nơi xa, lão nhân tuổi già sức yếu thở dài: "Ta cũng không muốn đâu, nhưng mấy vị đều tới, ta không ra thì Từ Khánh sẽ chết thật. Nó gãy một cánh tay, gãy mất một khóa siêu năng. . . Không cách nào trở thành võ sư được nữa, chỉ có thể trở thành siêu năng. Các vị, cái giá như vậy để đền bù tội phục sát Thiên Tàn Cước, không biết có đủ chưa?"
Lý Hạo nháy mắt mấy cái.
Đậu má!
Từ gia thật sự còn có cường giả khác, đây chính là cường giả giấu ở trong di tích Từ gia mà Từ Khánh nói sao?
Đó là cha của lão, Định quốc công đời thứ ba, nghe nói 30 năm trước đã chết, Viên Thạc khiêu chiến Từ Khánh không lâu, vị này liền truyền vị cho Từ Khánh.
Thực lực trên Húc Quang!
Đây là vị trên Húc Quang đúng nghĩa đầu tiên mà Lý Hạo gặp, không phải là võ sư giải phong mà là thật sự phá vỡ sáu khóa siêu năng. Chùm sáng vô cùng cường đại đó thế mà trước đó Lý Hạo cũng không trông thấy, đợi khi đối phương tới gần, hắn mới phát giác được ánh sáng chói mắt không gì sánh được.
Lão nhân kia giống như cũng cảm giác được, nhìn về phía Lý Hạo khẽ gật đầu.
Lý Hạo lạnh cả tim.
Thật mạnh!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn chùm sáng của người khác mà lại bị người ta cảm giác được.
Hôm nay, Ngân Nguyệt tới quá nhiều cường giả, thế mà ép được cả gia hỏa này ra ngoài.
Bốn phương tám hướng, vài cường giả đang né tránh xa xa cũng âm thầm kinh hãi.
Nội tình của Từ gia đã xuất hiện!
Các đại thế lực đều biết có một số người đột phá nhưng không dám xuất hiện, bây giờ, nhân vật trên Húc Quang đầu tiên của Từ gia triển lộ, cũng chính là quốc công đời thứ ba.
Hồng Nhất Đường cười lớn, "Giết võ sư Ngân Nguyệt lại còn là âm thầm phục sát. Một vị trên Húc Quang xuất hiện, ngươi cảm thấy thế là coi như kết thúc rồi? Lão quốc công, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, Từ gia nhất định muốn làm chim đầu đàn. . . Vậy thì… Giết!"
Trong nháy mắt, song kiếm chém ra!
Một quyền, một đao đồng thời nhắm thẳng về phía Từ Khánh.
Từ Khánh lộ vẻ tuyệt vọng, mà vị lão quốc công kia giống như cũng biết phong cách của võ sư Ngân Nguyệt, trong nháy mắt Thủy Hỏa chi lực cả ông ta bộc phát, thế ngập trời quét sạch thiên địa.
"Ta biết mà. . . Đáng tiếc, năm đó không thể ngăn được Khánh nhi!"
Giết võ sư Ngân Nguyệt thì có thể trực tiếp đi giết, dù giết được thì người khác cũng sẽ không quản, Ngân Nguyệt cũng chẳng để tâm, nhưng tuyệt đối không thể âm thầm giết đối phương, sau đó còn chiếm bí thuật, đây là điều tối kỵ.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Bây giờ ông ta chỉ đành mặc kệ những thứ kia, ẩn giấu thực lực không còn cần thiết nữa, trên Húc Quang đủ để đối phó những võ sư chưa triệt để đứt đoạn khóa siêu năng này.