Trong nháy mắt, đám người cảm nhận được Băng Hỏa cùng kết hợp.
Thế nhưng tứ đại cường giả không có bất kỳ người nào xuất thủ ngăn cản.
Tất cả mọi người đều chỉ muốn giết Từ Khánh!
Phảng phất như họ không thấy được, phảng phất như họ không cảm nhận được uy hiếp, Từ Khánh lộ ra ánh mắt khó hiểu đầy không cam lòng. . . Vì sao họ lại không ngăn cản?
Các ngươi nhất định phải chết cùng ta sao?
Dù không phải toàn bộ thì cũng phải phân một số người đi chặn đường cha mình, vì sao tất cả đều muốn giết ta?
Sau một khắc, lão đã hiểu.
Một thanh đại kiếm bỗng nhiên bay ra từ không trung, trực tiếp rơi xuống, Kim hệ siêu năng cường hãn đến cực hạn bộc phát tức thì, đại khí bàng bạc, bá đạo, hung ác, sát ý. . .
Quá nhiều ý dung nhập trong đó.
Một kiếm rơi xuống, tiếng nổ ầm ầm vang dội, một giây sau, lão quốc công vừa bộc phát kia bị đánh bay, thổ huyết khong ngừng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi. . . Cũng phá vỡ sáu khóa siêu năng!"
Không trung, một người lơ lửng nhìn ông ta, lực lượng siêu năng trên thân vị này quét sạch thiên địa, mà hắn chỉ lạnh lùng nhìn lão quốc công.
Lão quốc công nhìn về phía nhi tử, đau thương cười một tiếng, "Từ gia. . . Không nên lộ diện!"
Thở dài một tiếng, trong nháy mắt ông ta đã biến mất.
Người giữa không trung lạnh lùng nhìn, không hề có ý định ngăn cản, Từ Khánh lộ ra vẻ đau thương, lại cười khổ: "Từ mỗ. . . Vinh hạnh!"
"Ha ha ha!"
"Hôm nay, chết cũng không lỗ!"
Phốc phốc!
Đầu lão bị chém đứt!
Vị cường giả đỉnh cấp, bá chủ của phương đông cường hãn đến cực hạn giờ khắc này đã bị Địa Phúc Kiếm chém bay đầu.
Thân thể Từ Khánh nổ bể ra.
Nơi xa, lão quốc công cấp tốc trốn chạy, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, nhi tử kiệt xuất nhất của ông ta, nhân vật duy nhất của Từ gia có hi vọng đánh vỡ giới hạn, chân chính dùng con đường võ sư để bước lên trên Húc Quang đã chết rồi!
Ngay sau khi ông ta xuất hiện, lại chết rồi.
Bị người ta giết ngay dưới mí mắt một kẻ trên Húc Quang như ông ta.
Nhưng ông lại chỉ bất lực.
Không có khả năng tái chiến, tái chiến thì toàn bộ nội tình của Từ gia đều sẽ mất sạch.
Cường giả Ngân Nguyệt càng ngày càng nhiều.
Ai nấy cũng đang điên cuồng đánh tới.
Nhi tử giết Thiên Tàn Cước khiến cho Ngân Nguyệt cộng phẫn, nếu không, chỉ đơn thuần là vì Lý Hạo thì sẽ chẳng nhất định phải giết Từ Khánh như vậy.
Ông ta quay đầu nhìn về người trên không trung. . . Thiên Kiếm!
Một kẻ không phải võ sư, một kẻ đi theo con đường siêu năng, một gia hỏa đã phá vỡ sáu đạo gông xiềng thế mà lại xuất quan, nhìn dáng vẻ của ông ta thì trạng thái dường như ổn định hơn mình nhiều. Tại sao?
Giữa không trung, nam tử trung niên nhìn quanh phía dưới, cuối cùng nhìn về phía Viên Thạc, lạnh lùng nói: "Ta ở cảnh giới sau chờ ngươi, đừng để chúng ta đợi quá lâu!"
Trong nháy mắt, ông phá toái hư không, biến mất ngay tại chỗ.
Viên Thạc hừ lạnh một tiếng: "Siêu năng thất phu!"
Mắng xong ông lại thấy hơi uể oải.
Đệt!
Lão tử dung hợp ngũ thế, vô địch thiên hạ, trong chớp mắt có một đám gia hỏa đánh tới, không có ai là yếu hơn mình.
Không, hoặc là nói, ai cũng đều mạnh hơn mình.
Chỉ là. . . có sao đâu?
Giải phong hay siêu năng đều không phải chính đạo.
Đúng, chính là như vậy!
Ông tự an ủi chính mình, không giải phong, không siêu năng, ta sẽ là người mạnh nhất. . . Những người này đều không bằng ta.
Lúc này, Hồng Nhất Đường cười nhìn về phía Thiên Kiếm đã biến mất, bỗng nhiên cười nói: "Chạy đi! Nếu không chạy. . . khắp bốn phương tám hướng, các nhân vật trên Húc Quang đều sẽ tới. . ."
"Phải!"
Những người khác, nhao nhao cười to, trong nháy mắt đều chạy tứ tán.
Viên Thạc cũng nắm lấy Lý Hạo, kéo theo hắc cẩu cấp tốc thoát đi.
Đánh tới mức này, lưu lại nữa thì coi chừng các đại nhân vật trên Húc Quang sẽ kéo tới.
Trận chiến này liên tiếp xuất hiện trên Húc Quang, chỉ sợ cả vương triều đều sẽ chấn động.
Đương nhiên, cái chết của Từ Khánh càng sẽ khiến làn sóng dữ dội ngập trời.
. . .
Nơi xa, từng vị cường giả âm thầm ẩn núp đều là hãi nhiên thất sắc.
"Thiên Kiếm. . . trên Húc Quang!"
"Còn có lão quốc công. . . Bất quá trạng thái rất bất ổn, Thiên Kiếm lại ổn định hơn nhiều, vì sao thế?"
"Lão quốc công rõ ràng không địch lại, biết lưu lại sẽ phải chết nên chỉ có thể thoát đi, đáng tiếc cho Từ Khánh. . . Nếu cho lão thêm chút thời gian. . . Thật đáng tiếc. . ."
"Ngân Nguyệt là một đám điên, toàn bộ giết ra như ong vỡ tổ, vốn liếng đều bị lộ ra!"
"Nội tình Từ gia thật thâm hậu, không hổ là một trong tam đại thế gia, hóa ra lão quốc công còn sống. . . Mà lại vô thanh vô tức bước vào trên Húc Quang, chỉ là không biết tiếp theo Từ gia có triệt để khai chiến với Ngân Nguyệt hay không. . ."
Có người âm thầm trò chuyện, sau một khắc, ai nấy đều nhao nhao rút lui.
Nơi này, không thể ở lại thêm nữa.
Tuy Định quốc công chết rồi nhưng Từ gia cũng không triệt để tiêu tán, tiếp theo có lẽ Từ gia sẽ là thế lực lớn đầu tiên kéo hết toàn bộ chiến lực sau lưng lên mặt bàn.
Bằng không, phương đông tất loạn, Từ gia sẽ chấn nhiếp không nổi tứ phương.
Cái chết của Định quốc công ẩn chứa nhiều thứ trong đó lắm, tất cả mọi người đều biết tiếp theo sẽ là phong bạo.
….
Ầm!
Sóng lớn đập xuống, nuốt sạch toàn bộ hiện trường chiến đấu.
Nơi xa, cầu lớn Đông Hải cũng triệt để sụp đổ.
Chờ khi mọi người đều đi, không bao lâu, từng vị cường giả với khí tức cường hãn đến cực hạn hiện thân ở nơi đây, chỉ yên lặng quan sát, cảm ngộ, rất nhanh lại đồng loạt rời đi.
Sự tồn tại trên Húc Quang chính thức chạy ra, xem ra tiếp theo những người như họ đều phải nghĩ biện pháp ổn định trạng thái, nghênh đón trận chiến tiếp theo.