"Ha ha ha!"
Tiếng cười truyền vang trên biển cả.
Một đám người tản ra chạy tán loạn, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, quả nhiên trong lòng mọi người đều cảm thấy thống khoái.
Thoải mái!
Ngân Nguyệt võ sư yên lặng đã lâu rồi.
Hôm nay, một đám võ sư đỉnh cấp liên thủ vây giết bá chủ phương đông Từ Khánh, ai mà không cảm thấy thoải mái?
Ai bảo ngươi dám giết Thiên Tàn Cước!
Võ sư Ngân Nguyệt, nói dễ nghe thì chính là một đám cường giả truy cầu tự do, nói khó nghe thì chính là một đám thổ phỉ xấu xa, thế nhưng bọn hắn vẫn có một số ranh giới cuối cùng, chỉ là ranh giới cuối cùng này cũng không quá mạnh mẽ.
Mà việc Từ Khánh ám sát Thiên Tàn Cước đã phá vỡ ranh giới cuối cùng này.
Nếu đổi thành Từ Khánh chính diện đánh giết Thiên Tàn Cước thì có lẽ đám người này sẽ chế giễu Thiên Tàn Cước rác rưởi, làm mất mặt người Ngân Nguyệt, trong trận luận võ lại bại dưới tay của một võ sư nơi khác, bị đánh chết cũng đáng đời.
Chính là một đám người có tiêu chuẩn kép như thế, phức tạp như thế!
Nhưng hôm nay, tất cả đều ở đây.
Cứu viện Lý Hạo!
Võ sư Ngân Nguyệt có thể bị giết, nhưng tuyệt đối không thể bị giết theo cách này, gia hỏa Từ Khánh lấy lớn hiếp nhỏ là chuyện không thể chấp nhận. Dù là Lý Hạo chủ động tìm phiền toái thì Từ Khánh cũng phải tìm một người cùng thế hệ với hắn để xử lý mới đúng.
Đúng là không biết xấu hổ!
Tiếng cười truyền vang trên biển lớn.
Tiếng cười của Bắc Quyền từ xa xa truyền đến, “Ta đi trước, Lý Hạo, thân là võ sư của Ngân Nguyệt thì phải biết tuân theo quy tắc! Người Ngân Nguyệt chúng ta bị chửi là dân mọi rợ cũng đều là do bọn gia hỏa các ngươi làm bại hoại quy củ. Tự bảo trọng đi, lần sau gặp lại, ta hi vọng sẽ không phải nhìn thấy cục diện này nữa. Muốn đánh Từ gia thì tại sao trước đó ngươi không lấy một văn thư từ chỗ họ Triệu kia để làm cớ? Ví dụ như Từ gia tạo phản, Từ gia nuôi khấu tự trọng, cấu kết hải tặc, làm rất nhiều chuyện xấu… Khi đó, ngươi có thể đại biểu cho Vương triều tiêu diệt hắn! Nhưng hành động bây giờ của ngươi có khác gì cường đạo không? Đúng là mất mặt!”
Dứt lời, người đã biến mất.
Bắc Quyền và Bá Đao đều chưa cởi bỏ quá nhiều niêm phong, hai người xuất hiện giao chiến cũng không bao lâu, cho nên căn bản không cần Lý Hạo hỗ trợ trấn áp cái gì. Bấy giờ đã đánh xong, giết xong, vả lại đám cường giả như bọn họ vẫn luôn ngứa mắt lẫn nhau, cho nên cũng không có chuyện ngồi lại một chỗ để ôn chuyện cũ.
Không ai có tâm tư kia!
Huống chi Viên Thạc còn đang ở đây, bọn hắn không thèm liếc mắt nhìn tới lão già ấy!
Ngay cả chào hỏi cũng không muốn!
Bắc Quyền hoàn toàn không muốn nhắc tới Viên Thạc, Bá Đao lại còn lãnh khốc hơn cả Bắc Quyền, một câu cũng chẳng buồn lưu lại thì đã trực tiếp rời đi.
Không phải người cùng một đường!
Nhìn ở bên ngoài thì giống như cùng một bọn, nhưng nếu thật sự trở lại Ngân Nguyệt, dưới tình huống so sánh thực lực thì nói không chừng ngày mai sẽ có tin tức Bá Đao đánh chết Bắc Quyền, Bắc Quyền đánh chết Quang Minh Kiếm, Quang Minh Kiếm đánh chết Nam Quyền….
Đúng, chính là buồn cười như vậy đấy!
Hai người bọn hắn có thể đi, nhưng Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm lại không thể rời đi, hai người này đã giải phong rất nhiều, hiện giờ còn cần Lý Hạo giúp đỡ trấn áp mới được.
Cho nên giờ khắc này, một nhóm bốn người một chó đang tụ tập lại cùng một chỗ.
Nét mặt Viên Thạc lộ rõ vẻ trào phúng và khinh thường!
Tuy thực lực ông không bằng hai người bọn họ nhưng ông vẫn tỏ thái độ rất rõ ràng, thậm chí còn lười nhìn hai người này, mà Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm cũng thế, không buồn quan tâm đến Viên Thạc.
Thực ra Địa Phúc Kiếm còn đỡ một chút, nhưng Quang Minh Kiếm thì hoàn toàn không thèm nhìn đến ông ta, bởi vì nàng biết nếu mình mà nhìn Viên Thạc thì Viên Thạc chắc chắn sẽ trưng ra dáng vẻ cười lạnh như thể muốn giết chết nàng.
Hiển nhiên, lão già này là vì ghi thù.
Bởi vì Quang Minh Kiếm đã từng khi dễ Lý Hạo.
Bấy giờ, Lý Hạo cũng cảm nhận được bầu không khí hết sức cổ quái, rõ ràng mấy vị này vừa mới liên thủ giết địch xong, phối hợp tương đối ăn ý, thế nhưng ngay khi kẻ địch vừa ngã xuống xong thì có vẻ bọn họ lại muốn quay đầu nội chiến một trận ra trò.
Hồng Nhất Đường còn tốt, nhưng nhìn sư phụ nhà mình xem, trông cứ như căm thù đối phương lắm thì phải.
Hồng Nhất Đường thì vẫn bình chân như vại, một chút cũng không hoảng hốt, cứ như vậy nhàn nhã du đãng trên Đông Hải.
Mà Viên Thạc thì lại liên tục cười lạnh.
Hồng Nhất Đường biết tại sao ông ta tỏ thái độ như thế, trên mặt gã không biểu hiện gì nhưng trong lòng gã lại đang thầm chế giễu.
Ngươi cứ việc ghen ghét đi, có phải cảm thấy đồ đệ của mình sớm sẽ chạy mất đúng không?
Ha ha!
Ai bảo ngươi tự mình chạy tới Trung Bộ, nếu không phải lần này kịp thời xuất hiện thì chỉ thêm một đoạn thời gian nữa thôi, đồ đệ của ngươi sẽ trở thành đồ đệ của ta.
Đương nhiên, Hồng Nhất Đường cũng không quá truy cầu, mẹ nhà hắn, gia hỏa Lý Hạo đúng là rất biết gây chuyện, chống đỡ không được thì lại gọi gã đến chống thay. Hồng Nhất Đường cảm thấy, gia hỏa này còn hiếu chiến hơn cả Viên Thạc.
Cũng tốt, cứ để cho Viên Thạc đi với tiểu tử đó đi!
Một nhóm bốn người một chó, trừ Hắc Báo một mực rên rỉ thống khổ, còn lại Lý Hạo và Viên Thạc đều thụ thương không nhẹ, Hồng Nhất Đường và Quang Minh Kiếm thì vì giải phong nên ngũ tạng cũng có chút gánh không nổi, nhưng tất cả bọn họ đều đang gắng gượng không kêu rên.
Lúc không có người thì còn có thể kêu to một chút.
Nhưng lúc có người, nhất là mấy gia hỏa này vốn không hợp nhau, cả đám đều ôm quan điểm dù có thua người thì cũng không thể thua trận, vậy nên tuy thống khổ muốn chết cũng tuyệt đối không ai rên rỉ tiếng nào.
Lý Hạo thấy mọi người không lên tiếng thì đành phải chủ động mở miệng nói chuyện: "Đi đâu chữa thương đây?"
Cũng phải tìm một chỗ đàng hoàng chứ đâu thể bay mãi trên biển được!
Ba người các ngươi ai ai cũng bày ra bộ dáng lãnh khốc làm gì, lo mà tìm một nơi chữa thương tử tế đi còn hơn.
"Hỏi hắn!"
Quang Minh Kiếm và Địa Phúc Kiếm đồng thời nhìn về phía Viên Thạc.
Viên Thạc hơi có vẻ đắc ý, Hồng Nhất Đường lại thản nhiên nói: "Một người đào mộ đào hang mấy chục năm, cứ điểm nhiều, khắp nơi đều có, nói không chừng còn đào ra tới biển, hẳn là có một chỗ tốt. Chắc hẳn hắn đã từng tới đại lục phía Đông cũng như Đông Hải, bằng không làm sao có thể xảy ra ẩu đả với Từ Khánh?”
Viên Thạc lạnh nhạt đáp trả: “Đừng tưởng mình tháo gỡ được vài cái gông xiềng thì liền không coi ai ra gì! Ngươi có thể nghị luận chuyện riêng của ta sao?”
Địa Phúc Kiếm bình tĩnh đáp: "Cũng đúng, lần sau ta sẽ không nói vậy nữa. Nói chung dù sao ngươi cũng đã lớn tuổi, phải kính lão một chút, ta nghe theo ngươi, Viên đại ca nói có đúng không?"
". . ."