Lý Hạo không dám hé nửa lời, hai người này sẽ không định đánh nhau ngay tại đây đó chứ?
Hình như trước kia chưa từng đánh mà.
Còn có, bình thường tính tình của Hồng Nhất Đường rất được, nhưng tại sao hôm nay lại bày ra dáng vẻ thiếu đánh như vậy?
Lời lẽ câu nào câu nấy đều có ý vị khiêu khích.
Về phần sư phụ nhà mình. . . Lão ma đầu vẫn luôn kiêu ngạo là chuyện hết sức bình thường, không ngoài dự liệu của hắn.
Còn Quang Minh Kiếm thì hệt như người vô hình, nàng chẳng nói tiếng nào, có điều lại lẳng lặng cười trên nỗi đau của người khác, dáng vẻ như thể chỉ thiếu chút nữa là đứng dậy hô hào: Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Quả nhiên, Ngân Nguyệt võ sư đều là những kẻ không bình thường.
Trong lòng Lý Hạo thầm mắng.
Thiên Kiếm cũng là kẻ không coi ai ra gì, trừ trước đó có nói được một câu với Viên Thạc, còn lại những người khác đến cơ hội nhìn ông cũng chẳng có. Người ta dùng một kiếm trấn áp lão Quốc công xong liền quay đầu rời đi.
Còn Bắc Quyền thì thoạt nhìn quy củ, nhưng lời lẽ có chút dối trá. Bá Đao lại quá lãnh khốc, phách lối.
Nói chung thì theo Lý Hạo, những người này đều không quá bình thường, có điều người ta đã bỏ công đến giúp thì đương nhiên hắn vẫn thấy rất phấn khích.
Không hổ là người Ngân Nguyệt, ra ngoài còn gặp được đồng hương khiến hắn không khỏi xúc động đến muốn bật khóc, nhất là mấy vị đồng hương này còn cực kỳ đáng tin cậy.
Viên Thạc hừ một tiếng, lười đôi co với Hồng Nhất Đường.
Ai bảo đồ đệ nhà mình đang ở ngay đây, ít nhiều ông cũng phải khắc chế bản thân một chút. Dù sao thì ông cũng đã duy trì thiết lập cao nhân đắc đạo, đệ nhất học giả một phương suốt bấy lâu. Xây dựng hình tượng là việc không dễ dàng gì, mà Lý Hạo thì vẫn luôn tin tưởng ông là người hiền lành tốt bụng, ông không thể tùy tiện phá vỡ thiết lập hình tượng của mình được.
Mà Lý Hạo thì… Trước kia đúng là hắn từng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thì quên đi.
Phải công nhận là lão sư vào vai quá tốt. Nhưng hắn đã nghe được rất nhiều lời đồn về ông, bây giờ mà hắn vẫn còn tin tưởng lão sư là người hiền lành, hào hoa phong nhã thì Lý Hạo hắn chính là đồ đần.
"Đi, tới Đông Tân đi, bên kia ta có căn nhà nhỏ, bất quá đã nhiều năm không tới, không biết nó có còn ở đó không hay đã bị người chiếm mất."
Địa Phúc Kiếm nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ ‘Ta biết ngay mà’.
Một đoàn người cấp tốc phi nhanh, bay thẳng về hướng Đông Tân.
. . .
Mà giờ khắc này, tin tức đã lan ra.
Hôm nay, xem như toàn bộ cao tầng Vương triều đã được nhìn một vở kịch lớn.
Tuần Kiểm Ti.
Cục trưởng đã trở về, sau khi xem xong tình báo vừa được gửi tới thì vui vẻ nói: "Ta nói rồi mà, hai hổ tranh chấp ắt phải chết một phương! Chết tốt lắm! Có điều Từ Khánh quá phế, Từ gia cũng quá nhát gan, thế mà không giết chết được một tên võ sư Ngân Nguyệt nào. Sự kiện này chỉ có náo nhiệt một nửa, đúng là không dễ chịu gì!"
Tốt nhất là chết mấy tên cường giả, ép Ngân Nguyệt và Từ gia liều mạng đại chiến, đánh tới long trời lở đất, sau đó song phương không ngừng tung ra át chủ bài, đánh tới cuối cùng, viễn cảnh đẹp đẽ là Ngân Nguyệt đào ra đồ cổ áp trận, Từ gia cũng móc ra đồ cổ tới phản chiến. Mấy vị lão cổ đổng xông trận, dẫn tới phương Đông và phương Bắc cũng bị kéo vào vòng tranh chấp này. . . Đây mới là kết quả mà y muốn thấy nhất.
Thế nhưng không ai biết rõ tâm tư của vị này, mọi người bên dưới đều không lên tiếng.
Tổng bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân và phó bộ trưởng Hoàng Long đều đang ở đây, hai vị này đều là phó Cục trưởng của Tuần Kiểm Ti, đương nhiên có tư cách tới tham gia hội nghị cấp cao, họp bàn phân tích xem tầm ảnh hưởng của sự kiện này sẽ lớn tới mức nào.
Dù sao cũng đã chết một vị đại quan kiêm đại tướng nơi biên cương.
Có thể nói Từ Khánh chính là bá chủ phương Đông.
Cho nên bọn họ vẫn phải quản việc này.
Bằng không, uy nghiêm của Vương triều sẽ bị lung lay. Nói thế nào thì Từ gia cũng là một trong ba vị Quốc công kể từ thời khai quốc đến nay.
Giờ phút này, Hoàng Long chủ động mở miệng: "Cục trưởng, chi bằng bàn tới việc giải quyết hậu quả trước đã. Lý Hạo và đám gia hỏa Ngân Nguyệt dám trực tiếp giết chết Định Quốc Công, vậy chúng ta nên xử lý như thế nào?"
"Định Quốc Hầu!"
Cục trưởng chỉnh sửa lại lời của y, cau mày nói: "Từ Khánh là kẻ phát động cuộc chiến diệt thành, đây chính là sai lầm của hắn. Ta mặc kệ hắn là vì tự vệ hay là vì giết địch, tóm lại phương thức này đều không được! Đây chính là xử phạt của Vương triều dành cho hắn và cho Từ gia. Về sau ngươi đừng nên loạn xưng hô như thế, bằng không đừng trách ta."
Hoàng Long không nói gì, tại tổng bộ Tuần Dạ Nhân, y còn dám chính diện khiêu chiến với bộ trưởng của mình, nhưng tại nơi này, y không dám tỏ thái độ với vị trước mặt.
Cửu Ti đã thành lập 80 năm, vị này là Cục trưởng Tuần Kiểm Ti đời thứ hai, Cục trưởng đời thứ nhất là cha của đối phương, tại vị 50 năm. Còn Cục trưởng hiện tại thì nhậm chức được 30 năm.
Mấy vị Cục trưởng của Cửu Ti, không có một vị nào là dễ đối phó.
Cục trưởng nói xong thì cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, y lướt mắt nhìn người bên dưới một vòng, cũng không hỏi ý kiến của bọn hắn, y suy tư chốc lát rồi mỉm cười nói: "Như vậy đi, gửi công văn tới cho Ngân Nguyệt, không phải bọn họ nói muốn thăng chức cho Lý Hạo sao? Được, ta đồng ý! Lý Hạo có công diệt trừ tiễu phỉ, tiêu diệt đạo tặc Đông Hải, xứng đáng thăng chức!"
Sắc mặt Hoàng Long biến hóa.
Mà sau một khắc, Cục trưởng lại nói: "Mặt khác, ra lệnh truy nã đám người Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm, Bắc Quyền, Bá Đao, lão ma Ngũ Cầm. Năm tên này dám liên thủ đánh giết Định Quốc Hầu, tội ác cùng cực, để Quân Pháp ti trực tiếp xuất động Thiên Tinh quân vây quét, yêu cầu Bình Nguyên Vương hiệp trợ, Hoàng thất cũng có nghĩa vụ giải quyết đám phản tặc này!"
"Nếu Lão Quốc Công vẫn còn sống, mà con của hắn lại chết rồi… Như vậy đi, bảo lão Quốc Công lại chọn một nhi tử kế thừa tước vị Định Quốc Hầu, dù sao con của hắn cũng không ít, Hầu vị vẫn thuộc về Từ gia bọn họ!"