Bên bờ Đông Hải.
Một căn biệt thự đứng lặng giữa cảnh biển có phần hơi hoang vắng.
Chỉ là hiện tại, trong biệt thự có thêm mùi máu me.
Viên Thạc mắng một câu: "Xúi quẩy!"
Phòng ốc của ông vẫn còn ở chỗ cũ, có điều lại trở thành một cái cứ điểm của hải tặc, lúc ông mò tới đây, cái đám hải tặc đó còn đang bàn chuyện chạy trốn kia mà, nhưng không phải là vì biết Viên Thạc tới, mà là do lần này hải tặc Đông Hải tổn thất nặng rồi.
Râu Đỏ cũng đã bị giết, đạn diệt thành tiêu diệt mất một lượng lớn hải tặc, cái đám này cảm thấy ở lại đây không lăn lộn được thêm gì, muốn chuyển sang địa phương khác làm hải tặc.
Viên Thạc thoăn thoắt giải quyết hết bọn chúng, có chút buồn bực: "Trước đây ta bỏ ra không ít tiền cho căn nhà này, chẳng lời về lại được đồng nào, thế mà còn bị bọn này trưng dụng làm hang ổ, quá xúi quẩy!"
Mấy người còn lại cũng lười chẳng buồn quan tâm.
Đối với bọn họ mà nói, có tiền hay không thật ra cũng không quan trọng.
Bây giờ thì đám người Lý Hạo cũng không buồn để ý mùi máu tanh trong phòng, thuận tay vứt thi thể ra sau nhà xong, cả đám liền bắt đầu chữa thương.
Lúc này, một lượng lớn đá Thần Năng xuất hiện.
Kiếm năng hiện lên.
Trong nháy mắt, kiếm năng phun trào toàn bộ phòng khách, lần này mọi người ai cũng thụ thương, còn có hai người giải phong, Hắc Báo cũng bị thương không nhẹ, không có đá Thần Năng phẩm chất cao, dùng phẩm cấp thấp, chỉ có thể không ngừng nghiền nát, không ngừng chuyển hoá.
Thế giới bên ngoài náo loạn tưng bừng, mấy người họ không thèm lo nghĩ tới.
Chuyện bên phía Từ gia sau này sẽ thế nào, bọn họ cũng chẳng buồn quan tâm.
Chỗ này lẻ loi trơ trọi, cũng không phải sợ người ta đánh hơi ra cái gì, chủ yếu chỗ này từng là cứ điểm của hải tặc, bên phía Đông Tân có khả năng biết đến chỗ này, chứ địa phận của hải tặc, người bình thường cũng không dám qua đây.
Thời gian kế tiếp, cả đám chỉ ở đây tu luyện, tu bổ.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
Lần này tiêu hao không hề nhỏ, tất cả mọi người đều đang điên cuồng phun ra nuốt vào kiếm năng, nếu là lúc trước, kiếm năng e rằng cung ứng không đủ, hiện tạm thì tạm cho là được, Tiểu Kiếm cắn nuốt Binh Hồn địa long kia, có vẻ như đã mạnh hơn một chút.
Kể từ đó, tốc độ chuyển hoá cũng nhanh hơn, chỉ là tiêu hao đá Thần Năng có phần nhanh.
Viên Thạc đang điên cuồng hấp thu, Hắc Báo cũng vậy, nhưng trong mắt Hồng Nhất Đường và Quang Minh Kiếm, hai người này đã giải phong mà còn cảm thấy tốc độ tiêu hao của bọn họ quá lớn, Quang Minh Kiếm còn phải trợn mắt nhìn một người một chó này, phàm phu tục cẩu mà, chỉ có vào chứ không có ra, hấp thu nhanh quá rồi đó!
Ngũ Cầm thổ nạp thuật, vốn là am hiểu hấp thu kiếm năng.
Viên Thạc vừa mới hoàn thiện Ngũ Thế dung hợp, thực ra lúc này ông trống rỗng vô cùng, đại chiến một trận càng là triệt để móc sạch ông, hiện tại mắt trần cũng có thể thấy kiếm năng bị ông thôn phệ, như thể là có nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng.
Bốn người một con chó, tiêu hao đều là cực lớn.
Lúc này đây Lý Hạo nhưng thật ra không có hẹp hòi, lần trước là vì cứu Quang Minh Kiếm, hắn cũng đã dốc sạch túi một phen, lúc này là mọi người tới để cứu hắn, vậy dĩ nhiên cần chơi lớn hơn, đá Thần Năng tựa như không lấy tiền mà liên tục bị nghiền nát.
Mọi người không có tạm nghỉ, dù cho khôi phục xong thương thế, hắn cũng vẫn tiếp tục nghiền nát.
Ba nghìn, tám nghìn, mười nghìn, mười lăm nghìn,...
Lúc tiêu hao hết ước chừng hai mươi nghìn khối đá Thần Năng, lông Hắc Báo dài hơn, Hồng Nhất Đường và Quang Minh Kiếm cũng dừng tu luyện lại, Viên Thạc mới hơi chưa thỏa mãn mà trợn mắt mở miệng nói: "Được rồi, tạm thời không tu luyện nữa!"
Trong phòng khách, mảnh vụn đá Thần Năng đã sắp chồng chất thành núi.
Lý Hạo vung tay lên, thu gom mảnh vụn, nhét vào trong nhẫn trữ vật, hắn hôm nay, nhẫn trữ vật nhiều đến nỗi hắn cũng đếm không hết.
"Lão sư, thương thế khỏi rồi sao?"
Lý Hạo hỏi một câu: "Không cần nói, ta còn có vài giọt nước suối Sinh Mệnh."
Trước khi đi ra ngoài hắn mang theo hết thảy mười lăm giọt.
Sau gặp chuyện này chuyện nọ, hắn dùng hết tám giọt, hiện tại chỉ còn lại có bảy giọt.
Chỉ có điều Sinh Mệnh Chi Tuyềnquả thực rất dễ dùng, trong lúc chiến đấu, kiếm năng có đôi khi là không kịp bổ sung, không kịp chữa thương, thứ này phát huy hiệu quả nhanh, tuy là kéo dài cảm giác không bằng kiếm năng.
Còn dư lại bảy giọt, Lý Hạo cũng không nỡ dùng đến.
"Hiện tại không cần!"
Viên Thạc lắc đầu, trong lòng thầm mắng, thằng ngu này.
Có hai người kia ở đây, dùng cái gì.
Chúng ta dùng, không biết xấu hổ không cho người ta dùng một giọt hai giọt?
Kiếm năng cho người ta chà xát coi như xong, Sinh Mệnh Chi Tuyềnbiết đào đâu ra mà dư cho người ta dùng ké, ngu chi mà ngu thế.
Tâm tư Viên Thạc, trong lòng hai người Hồng Nhất Đường đều là rõ như gương, Hồng Nhất Đường nở nụ cười, cũng không nói gì, có dùng Sinh Mệnh Chi Tuyềnhay không thực ra không sao cả, bọn họ lại không chịu thương tích gì lớn.
Thứ này, thực ra tiện dụng nhất ở thời điểm khác, tỷ như chặt đứt một chân gì, có thể kích thích tái sinh máu thịt, thương thế như này thực ra hiệu quả khi dùng kiếm năng cũng không tệ.
Mấy người ổn định thương thế, khôi phục thực lực.
Lúc này, cũng hơi an tâm hơn một tí.
Bây giờ có một cái Từ Khánh khác tới, bọn họ cũng có thể đấu, như vậy mới có thể an tâm.
Viên Thạc liếc Hồng Nhất Đường một cái: "Nhẫn trữ vật của Từ Khánh đâu? Ngươi không biết xấu hổ dám giữ làm của riêng..."
Hồng Nhất Đường dường như không nghe thấy.
Đầu Từ Khánh là bị hắn chém xuống, gã liền thuận tay thu, tiện tay mà thôi.
Viên Thạc thấy hắn không lên tiếng, lần nữa hừ nói: "Từ Khánh là bị ta và Lý Hạo đánh nửa ngày, sau lại có Thiên Kiếm tới, các ngươi mới đánh chết hắn... Nhân tình này đồ đệ của ta nhận, thế nào, chiến lợi phẩm còn muốn lấy đi?"
Hồng Nhất Đường nở nụ cười, Lý Hạo cũng cười nói: "Lão sư, Hồng sư thúc thu đã thu a! Cũng không phải chúng ta giết..."
Viên Thạc bi ai không gì sánh được.
Quả nhiên!
Cái tên tiểu tử ngu xuẩn này, trước đây kẹt xỉn cỡ nào, bây giờ nhẫn trữ vật xịn sò như vậy hắn lại từ bỏ.
Lý Hạo chẳng qua là cảm thấy, sớm muộn sẽ tới tay mình... Khái khái, không phải, sớm muộn Hồng Nhất Đường cũng phải lấy ra để đổi kiếm năng, gấp gáp gì, lão sư không hiểu kịch bản của ta, trực tiếp đi đòi người ta, không tốt lắm.
Chúng ta cần là thuận theo trò lấy chi tiết nhỏ im lặng ép giá to bọn họ, lúc đó chẳng sợ lỗ.
Hồng Nhất Đường cười cười, thuận tay ném nhẫn trữ vật ra, liếc mắt nhìn Viên Thạc một cái: "Viên đại ca đã nhiều năm như vậy, vẫn là dứt khoát như vậy, trực tiếp như vậy, như vậy..."
Chỉ thiếu chút nữa là nói không biết xấu hổ.
Vừa nghĩ, lại thôi.
Viên Thạc lười để ý, thấy gã ném nhẫn trữ vật ra, lúc này mới thôi.