Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Đại Nghĩa Bác Ái

Chương 103: Đại Nghĩa Bác Ái Chương 103: Đại Nghĩa Bác Ái

Chương 103: Đại Nghĩa Bác Ái

Lý Hạo không quan tâm đến một màn so sánh ‘ta có – ngươi không có’ của Liễu Diễm và Vân Dao, hắn chỉ lo liếc nhìn hai tên còn đang nôn ra máu đằng xa, vội hỏi: "Các người có muốn bắt chúng hỏi cung không, xem thử có thu được tin tình báo gì chăng? Vân Dao tỷ, tỷ là bác sĩ, có thể xem thử cho bọn chúng không? Nếu chết rồi thì không hỏi được đâu!"

"Ngươi thật độc ác!"

Liễu Diễm cười mắng, bây giờ mà còn suy nghĩ đến mấy chuyện này.

Khá lắm!

Lý Hạo cười gượng, hắn đứng lên, thở ra một hơi, lại nói: "Thực chiến thật sự rất khác, thật kích thích! Chủ yếu là tâm lý căng thẳng, vừa nãy ta thực sự căng thẳng muốn chết, cả người bồn chồn, nhất là hai người kia, ta sợ chúng sẽ tiền hậu giáp kích mình... Lão đại, ngươi thường đối phó với tình huống này như thế nào?”

Lưu Long nhìn hắn không nói gì.

Phí lời!

Không phải ngươi đã vừa đối phó rồi sao?

Trước tiên toàn lực đánh cho một tên tàn phế, sau đó đối phó với tên còn lại. Như vậy chưa đủ à?

Còn muốn đối phó thế nào?

Oắt con, câu hỏi thật thiếu đánh!

Lý Hạo lại thành tâm đặt câu hỏi lần nữa: "Lão đại, còn một chuyện nữa mà lão sư ta không dạy. Trảo công thực ra không quá lợi hại khi đả thương, khi đó tay dính máu, sẽ ảnh hưởng đến độ phát huy, máu thịt be bét còn dính trên tay, sau đó lại giao thủ, nếu trượt tay thì phải làm thế nào?"

Lý Hạo lấy thái độ cầu thị của học sinh gương mẫu, chân thành đặt nghi vấn: "Ban nãy ta không có thời gian lau tay, cũng may là không dùng vũ khí, bằng không vũ khí sẽ dính máu, lại càng dễ trơn trượt. Lão đại, trong trường hợp đó ngươi sẽ làm sao?"

"..."

Toàn trường yên tĩnh.

Đây là một... vấn đề đặc biệt, rất đặc biệt, khiến Lưu Long nhất thời hơi thất thần.

Lý Hạo không thích trảo công quá đẫm máu, không phải vì nó khiến địch nhân quá mức đau đớn mà là vì không thích trảo công làm bẩn tay, trơn trượt, máu chảy ra sẽ khiến hắn không thể cầm chắc vũ khí.

Đây có được coi là một vấn đề trong thực chiến không?

Có thể!

Nhưng chưa từng có ai hỏi chuyện máu me như thế lại bằng thái độ đương nhiên như Lý Hạo, hỏi mà lương tâm không chút cắn rứt, hơn nữa còn có vẻ hắn rất muốn biết cách để giải quyết vấn đề này.

Vân Dao không khỏi hỏi: "Lý Hạo, ngươi... ngươi không cảm thấy chột dạ chút nào sao? Không phải vì làm hỏng việc nên áy náy chột dạ. Ý ta là dưới tình huống bình thường, lần đầu tiên đả thương người nặng như vậy, đa phần võ sư nào cũng sẽ thấy cắn rứt lương tâm, thậm chí là tội lỗi, ngươi không có sao?"

Lý Hạo nhà ngươi có phải bị vấn đề gì về tâm lý không?

Hay ngươi là kẻ lãnh huyết bẩm sinh?

Lý Hạo suy nghĩ một chút, thành thật đáp: "Không áy náy, vì ngay từ đầu ta đã biết bọn họ là kẻ xấu muốn đòi mạng ta! Về phần cắn rứt lương tâm... loại cảm giác đó đúng là có một chút! Nhưng điều này không liên quan gì đến câu hỏi của ta, chẳng phải sao?"

Lý Hạo hơi phiền muộn.

Ánh mắt các ngươi là sao, nhìn ta như thế là có ý gì?

Các ngươi đều là lão giang hồ nhuốm máu cả hai tay, có cần phải biểu hiện chính trực như vậy không?

Lưu Long và những người khác không lên tiếng, đúng là bọn họ cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chẳng qua chỉ là thấy Lý Hạo quá thản nhiên, xem ra hắn có tiềm chất chiến đấu bẩm sinh, hoặc là ẩn giấu một chút tính cách lãnh huyết.

Lưu Long không còn xoắn xuýt mấy chuyện đó nữa, mà là nghiêm túc giải thích: "Ngươi nói trảo công vồ tới làm tay dính máu. Trong trường hợp này, một là sẽ thuận thế chùi lên người địch nhân! Hai là nếu có cơ hội thì chà lên mặt đất, nơi có cát thì càng tốt! Ba là cố gắng tránh bắt vào vị trí động mạch lớn, nếu không máu sẽ phun lên người! Bốn là bắt xuyên đối phương, lúc đánh trở về cũng vuốt sạch sẽ! Năm là động tác thật nhanh, khi máu chưa kịp phun ra thì ngươi đã thu tay về."

"..."

Những người khác lại cổ quái nhìn Lưu Long.

Khá lắm, một kẻ dám hỏi, một người dám đáp!

Lưu Long đưa ra cho hắn năm giải pháp trong một lần.

Lý Hạo cẩn thận lắng nghe, hắn vẫn luôn cảm thấy mình còn quá non nớt, cần phải học hỏi thêm từ những võ sư lão làng như thế này là chuyện tất yếu, như Lưu Long nói ra năm điểm này đều rất hữu dụng.

Cố gắng càng nhanh càng tốt!

Lần tới một trảo đào xuống, sau đó thu về mà máu đối phương chưa phun ra là được!

Nhanh đến cực điểm, vậy thì cũng không cần lo lắng đến điều này nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Đội trưởng đúng là có kinh nghiệm!

Những người khác... chẳng trách đều không phải Phá Bách, chỉ nhìn mình như sinh vật lạ nhưng lại chẳng cho ra được đáp án gì, thực lực đội trưởng mạnh nhất quả là điều đương nhiên.

Lưu Long nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của hắn mà không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.

Ông ta không nói thêm gì nữa, ngẫm lại thì Lý Hạo đúng là hạt giống tốt, chẳng trách Viên Thạc muốn nhận hắn làm đồ đệ, hẳn là vì mục đích dưỡng lão.

Viên Thạc đã già, về sau mà không còn hữu dụng với Tuần Dạ Nhân nữa, tới lúc đó, thiếu vắng sự bảo hộ của Tuần Dạ Nhân thì chắc chắn sẽ có kẻ thù tìm tới cửa, đương nhiên sẽ cần một kẻ tàn nhẫn như Lý Hạo.

Ra tay độc ác, chiêu thức hắc ám, mấu chốt là còn cảm thấy bản thân hoàn toàn không có vấn về gì.

Quan môn đệ tử!

Lúc này, Lưu Long mới mơ hồ hiểu được nhiều chuyện.

Hai năm trước Viên Thạc nhận đồ đệ xong liền tự thân dạy dỗ, coi Lý Hạo là đệ tử thân truyền cuối cùng của mình mà dạy, vô tình đã dẫn dắt hắn đi theo rất nhiều lý niệm của chính ông ta.

Sự khai sáng võ đạo ở Lý Hạo cũng đều do một tay Viên Thạc hướng dẫn.

Cho nên càng lớn thì tên này lại càng chịu nhiều ảnh hưởng từ Viên Thạc.

Lão gia hỏa Viên Thạc kia cũng nổi tiếng là người ra tay ngoan độc, bằng không cũng không tới nỗi thu về cho mình nhiều kẻ thù đến vậy.

"Đừng nói mấy chuyện này nữa, thẩm vấn hai người kia trước đi. Vân Dao, cầm máu cho chúng, đừng để chết, tuy rằng chỉ là hai tên tốt thí, hẳn là không biết gì nhiều, tuy nhiên không chừng lại có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn."

Lưu Long dặn dò một câu, hiện tại đương nhiên rất khó tra hỏi, phải chờ hai người này tỉnh lại cái đã.

Lý Hạo lúc này đang chạy đi nhặt cờ thưởng dưới mặt đất, ban nãy khi giao thủ, Chu Hạo đã tiện tay ném qua một góc.

Thấy vậy, Liễu Diễm ngạc nhiên, "Còn cần thứ đồ chơi kia làm gì?"

"Ra ngoài treo lên!"

Lý Hạo cười tủm tỉm, "Tỷ, đây là lần đầu tiên ta nhận được cờ thưởng! Rất có ý nghĩa kỷ niệm! Hơn nữa hai người này đã quang minh chính đại đưa đến, không treo không được, ra ngoài ta sẽ nói bọn họ đã rời đi bằng cổng sau, để lại cờ thưởng cho ta treo!"

Nháy mắt bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh!

Vân Dao đang giúp cầm máu, nhìn thấy Chu Hạ đột ngột trợn mắt, dường như không muốn thở nữa, trong lòng đột nhiên chửi bới, súc sinh!

Lý Hạo đúng là súc sinh!

Lúc này mà hắn còn hô hào muốn đi ra ngoài treo cờ thưởng, đổi lại nàng là Chu Hạo thì nhất định cũng sẽ tức chết!

Lý Hạo hiển nhiên không biết suy nghĩ của người khác, cũng không quan tâm.

Hắn vui vẻ cầm cờ thưởng, càng nhìn càng thấy mãn nguyện.

"Lấy giúp người làm niềm vui, đại nghĩa bác ái.

Gửi tặng: Lý Hạo của Tuần Kiểm Ti.”

Lý Hạo hết sức hài lòng, văn vẻ thật tốt.

Nhìn xem, đại nghĩa bác ái chính là khen ta đấy!

"Lão đại, vậy ta mang cờ thưởng về phòng Cơ Yếu trước, khi nào được điều từ phòng Cơ Yếu qua đây thì ta sẽ mang cờ thưởng qua theo."

Lần đầu tiên nhận được cờ thưởng trong đời, Lý Hạo rất đắc ý, đương nhiên không nỡ vứt đi.

Trước tiên mang nó về phòng Cơ Yếu treo đã, rồi sau đó sẽ mang trở lại qua đội chấp pháp!

"Các người cứ chậm rãi thẩm vấn, ta đi trước!"

Lý Hạo nói xong, cầm cờ thưởng, ngân nga một bài hát nhỏ rồi vui vẻ rời đi, bộ dáng lúc này thật giống một người mới nhận được cờ thưởng khen ngợi của nhân dân, chính là loại cảm xúc tự hào và vui mừng đó!

Trong tầng hầm, mấy người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta... nhất thời không nói nên lời.

Hồi lâu sau, Ngô Siêu mới mở miệng: "Mọi người, có phải Tiểu Lý hơi biến thái rồi không?"

Ngươi phải biết, cái cờ thưởng mà ngươi mang đi là ai đưa tới!

Và cái kẻ mang cờ thưởng tới cho ngươi bây giờ có kết cục thế nào!

Khá lắm, ngươi còn mặt mũi mang cờ thưởng về, còn thật sự muốn đàng hoàng treo lên!

Đệt mợ!

Quả thực là câm nín, vô cùng bội phục sự lạc quan của Lý Hạo, thứ này ngươi treo lên xong, liệu có lúc nào cảm thấy rằng lá cờ màu đỏ hình như là do máu nhuộm lên không?

Lưu Long muốn nói lại thôi.

Một lúc lâu sau, ông phất tay, "Kệ hắn đi!"

Còn có thể nói gì sao?

Không còn lời nào để nói!

Có điều Lưu Long biết một chuyện, sau trận chiến hôm nay, những người khác trong đội đã tiếp nhận Lý Hạo rồi.

Hắn đã không còn là mồi nhử, là đạo cụ, là người qua đường hay thậm chí là kẻ vướng víu cản trở tay chân trong mắt mọi người nữa.

Trước đây, bất kể là ai, kể cả Lưu Long thì đều cảm thấy như vậy.

Nhưng màn xuất thủ vừa rồi của Lý Hạo đã khiến tất cả mọi người nhìn bằng con mắt khác, nếu có thể sống sót, tương lai nhất định còn kinh khủng hơn Lưu Long.

Cho nên mọi người đều đã chân chính xem Lý Hạo là đồng đội.

Mà tất cả những điều này, Lý Hạo hiển nhiên đều không biết.

Bình Luận (0)
Comment