Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104: Núi Thiên Vương

Chương 104: Núi Thiên Vương Chương 104: Núi Thiên Vương

Chương 104: Núi Thiên Vương

Lý Hạo nhanh nhẹn tiến vào phòng Cơ Yếu.

Tâm trạng rất tốt.

Nhìn thấy Vương Minh, tâm tình còn tốt hơn.

"Tiểu Minh đến rồi à?"

Vương Minh đang nhập hồ sơ, nghe thấy cách xưng hô đặc biệt này thì cả người thoáng cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi: "Hạo ca đến rồi, hôm nay lại đến đội chấp pháp sao?"

"Ừm."

Lý Hạo dứt lời liền cố ý khoe lá cờ thưởng trên tay.

Đây là vinh quang của một tuần kiểm mới!

Cho dù ngày thường Lý Hạo rất khiêm tốn, kín tiếng, nhưng lúc này cũng không nhịn được cầm cờ thưởng lên khoe khoang một hồi.

Nhìn đi, có người gửi cờ thưởng cho ta đấy!

Vương Minh quả nhiên bị hấp dẫn, tò mò hỏi: "Cờ thưởng? Có người đưa cho Hạo ca sao?"

"Hừm, chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là do người ta khách sáo quá, cứ nhất định phải gửi cờ thưởng cho ta mới chịu!"

Lý Hạo nói xong liền vui vẻ vỗ vai người đối diện, "Yên tâm, Tiểu Minh sớm muộn gì cũng có thôi!"

Những người khác trong phòng Cơ Yếu cũng hiếu kỳ nhìn sang, nhìn thấy cờ thưởng trên tay hắn cũng bắt đầu nổi lên nhiều chuyện, ai nấy đều hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Đương nhiên Lý Hạo liền thành thật khai báo rằng bản thân cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là giúp người ta sửa xe thôi.

Tất cả đều là sự thật!

Còn về những gì đã xảy ra sau khi người ta gửi cờ thưởng thì... ai thèm quan tâm chứ?

. . .

Phòng Cơ Yếu nhất thời nhộn nhịp một phen.

Lý Hạo treo cờ thưởng lên, sau đó ngồi xuống, nghĩ đến điều gì lại hỏi: "Tiểu Minh, không phải ngươi nói hôm nay sẽ đến muộn sao, trưởng bối nhà ngươi tới chưa?"

Lần ăn cơm trước, gã đã nói hôm nay trưởng bối trong nhà sẽ lên thăm.

"Tới rồi! Sáng nay ta đến muộn một tiếng, Hạo ca không có ở đây nên mới không biết."

Lý Hạo gật đầu.

Người đã tới!

Là cường giả của Tuần Dạ Nhân hay thực sự là trưởng bối?

Lý Hạo cười chất phác, "Hay là lát tan sở, ta ghé ngang chào hỏi một câu, để cho trưởng bối nhà ngươi biết rằng ở đây ngươi đã có bằng hữu mới chiếu cố?"

"Không cần đâu!"

Vương Minh từ chối, khách khí nói: "Trưởng bối nhà ta không thích tiếp xúc với người ngoài, tính tình có chút kỳ quặc."

Hiểu rồi!

Tuyệt đối là Tuần Dạ Nhân, nếu không đã chẳng luôn miệng gọi là trưởng bối. Nếu là cha thì trực tiếp gọi là cha, còn là mẹ thì gọi mẹ là được.

Lý Hạo không dò xét nữa, nói quá nhiều có thể khơi dậy sự nghi ngờ.

Nhưng Vương Minh muốn chủ động trò chuyện với Lý Hạo nên lại hạ giọng nói: "Hạo ca, hai ngày tới có vẻ Ngân Thành sẽ bước vào mùa mưa, chúng ta vừa vặn cũng tới ngày nghỉ, ngươi có sắp xếp gì không?"

Hôm nay là ngày 16, dự báo thời tiết nói ngày 18 Ngân Thành sẽ có cơn mưa lớn.

Mà hai ngày 18 và 19 bọn họ đều được nghỉ ngơi.

"Ngươi có sắp xếp gì à?"

Lý Hạo ra vẻ tò mò hỏi thăm: "Ngươi vừa mới tới mà cũng biết Ngân Thành có chỗ nào chơi ư? Hay ngươi cứ thử nói địa điểm để ta xem tình hình có thể tới đó không?"

"Đi leo núi thì sao?"

Vẻ mặt Vương Minh mong đợi, "Không phải ở ngoại ô Ngân Thành có núi Thiên Vương sao? Nghe nói khung cảnh rất hùng vĩ, chúng ta lên núi chơi đi!"

Leo núi!

Ngoại ô!

Lý Hạo đang trầm ngâm thì Trần Na ở một bên đã nói với vẻ ghét bỏ: "Leo núi có gì vui đâu! Rừng núi hoang vu, hơn nữa trời còn mưa, chỗ tránh mưa còn chẳng có, chi bằng đi ăn uống, ca hát các thứ?"

Vương Minh bật cười, "Na tỷ, đàn ông chúng ta không thích ca hát, hơn nữa leo núi còn có dịp rèn luyện thân thể! Thêm vào đó trên núi cũng có chỗ dừng chân, buổi tối nếu mệt có thể ngủ lại luôn, sáng dậy sớm đón bình minh, đêm mưa ở núi Thiên Vương không chừng cảnh quan càng mỹ lệ hơn!"

Trần Na bắt chéo hai tay, một bộ ‘xin miễn cho kẻ bất tài’!

Quên đi, nàng không muốn leo núi, mệt chết người không nói, lại còn chẳng có ý nghĩa gì.

Mà Lý Hạo thì đang âm thầm phán đoán tin tức.

Vương Minh bảo mình leo núi, có phải là vì muốn tìm một chỗ mai phục thích hợp cho Tuần Dạ Nhân không?

Núi Thiên Vương dân cư thưa thớt, ngày mưa lại càng hiếm người lui tới, nơi này quả là phù hợp với tính toán của Tuần Dạ Nhân, nếu giao chiến với huyết ảnh ở đây thì sẽ không ảnh hưởng đến Ngân Thành.

Xét cho cùng thì đây cũng là một tổ chức quan phương chính thống, cố gắng thi hành công lý và trật tự. Cho dù nội bộ Tuần Dạ Nhân có rất nhiều vấn đề thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng Tuần Dạ Nhân là tổ chức bảo vệ lớn nhất cho quần chúng nhân dân.

Nhìn xem, cả Tuần Dạ Nhân lẫn đội săn quỷ đều hy vọng đẩy địa điểm chiến đấu tới ngoại ô thay vì nội thành.

Siêu Năng Giả giao thủ, chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể gây nên thương vong quy mô lớn cho người bình thường.

Núi Thiên Vương...

Lý Hạo suy nghĩ một chút, địa điểm do đội săn quỷ thiết lập không phải ở đó, mặc dù cũng là ở ngoại ô nhưng đội săn quỷ dựa dẫm nhiều hơn vào vũ khí nóng để đạt được hiệu quả, vì vậy cần vị trí bằng phẳng thay vì đổi núi, vì trên núi không dễ chôn thuốc nổ.

"Để ta cân nhắc lại xem, vận động thì vui thật nhưng leo núi thì đúng là hơi ngán."

Lý Hạo không vội từ chối, cứ hỏi Lưu Long trước rồi bàn tiếp.

Vương Minh còn định nói thêm nhưng thấy Lý Hạo đã cúi đầu làm việc, không còn cách nào khác hơn là dừng việc cưỡng cầu.

Tuy nhiên trong lòng gã lại khá sốt ruột.

Lý Hạo không thể ở trong thành phố mãi được!

Tên này là mục tiêu tiếp theo của đối phương, người của Tuần Dạ Nhân tới đây lần này là một vị đại lão, nghe nói ông ấy rất quan tâm đến bát đại gia tộc của Ngân Thành.

Vương Minh cũng không tính là biết quá nhiều nhưng gã mơ hồ nắm bắt được chút ít.

Bát đại gia tộc của Ngân Thành trước đây ít người để ý tới, nhưng hình như gần đây đã xảy ra chuyện gì đó trong lĩnh vực siêu năng, có thể liên quan đến nguồn gốc sâu xa của bát đại gia tộc kín tiếng này.

Cho nên lần này nhân vật cấp đại lão của Tuần Dạ Nhân mới đích thân tới, một mặt vì muốn hỗ trợ giải quyết phiền phức, mặt khác là muốn xem thử kiếm Lý gia rốt cuộc trông như thế nào.

Đương nhiên, gã biết Lý Hạo hợp tác với đội săn quỷ.

Sau khi nghĩ lại, có lẽ Lý Hạo phải về hỏi ý kiến của Lưu Long, chung quy thì cũng phải nhìn xem sự sắp xếp của vị Lưu đội trưởng kia là gì.

. . .

Phòng Cơ Yếu buổi sáng rất yên tĩnh.

Ngoại trừ việc Lý Hạo nhận được cờ thưởng khiến mọi người thảo luận một lúc, rất nhanh mọi người lại nên tán gẫu thì tán gẫu, nên uống trà đọc báo thì uống trà đọc báo, không ai quan tâm đến tung tích của đám người Chu Hạ kia cả.

Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, người ta sau khi gửi cờ thưởng thì đương nhiên là rời đi rồi.

Ai nán lại đây làm gì, chẳng lẽ lại đợi Tuần Kiểm Ti mời ăn tối?

Bình Luận (0)
Comment