Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105: Gia Hỏa Máu Lạnh

Chương 105: Gia Hỏa Máu Lạnh Chương 105: Gia Hỏa Máu Lạnh

Chương 105: Gia Hỏa Máu Lạnh

Cùng khung thời gian này.

Bên ngoài Tuần Kiểm Ti.

Một ông già vô tình chậm rãi đi qua cửa Tuần Kiểm Ti, tiến về phía trước một đoạn, đến gần một chiếc xe màu đen đang dừng ở đây.

Ngân - 7219.

Ông già liếc nhìn vào trong xe, như thể chỉ thuận mắt liếc sang.

Rời đi nhanh chóng một cách tự nhiên.

Không có ai trong xe!

Mà chiếc xe này đã ở đây vài giờ rồi.

Đi được một đoạn, ông cụ rẽ vào một con hẻm nhỏ, trong giờ hành chính ít người qua lại, con hẻm nhỏ rất yên tĩnh.

Ông lão vừa đi vừa chậm rãi nói: "Không có ai ở đó, sau khi tiến vào cũng không còn tin tức nữa."

Một lúc sau, một giọng nam lạnh lùng truyền ra từ tai nghe mà ông lão giấu trong tai: "Trước tiên ngươi rút về đi! Chu Hạ sẽ không tùy tiện tiến vào, hơn nữa sau khi vào lại như thể mất tích rồi... Trong Tuần Kiểm Ti cũng không có tin báo gì truyền đến! Rất rõ ràng, nếu không phải là hai người họ đã bỏ trốn, thì chỉ có thể là đã âm thầm bị bắt, khả năng cao là do đội săn quỷ làm!"

Không phải đội chấp pháp.

Nếu không, tin tức đã sớm truyền về rồi.

Về phần tại sao Chu Hạ lại đi vào, nghe nói là để đưa cho Lý Hạo một cái cờ thưởng... Thật là khốn kiếp!

Chẳng lẽ lại có liên quan đến Lý Hạo?

Hẳn là không!

Vì theo thông tin nhận được thì Lý Hạo còn rất vui mừng cầm cờ thưởng trở về phòng Cơ Yếu để khoe khoang.

Một tuần kiểm mới sao có thể có liên quan đến chuyện Chu Hạ bị bắt được, vả lại làm gì có ai có trái tim sắt thép như thế, giây trước bắt Chu Hạ, giây xong lại hào hứng cầm cờ thưởng đi khoe đồng nghiệp?

Thế nên vừa nghe báo cáo lại thì đối phương liền loại ngay nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Lý Hạo.

Rất có thể hai người Chu Hạ bị đám người Lưu Long phát hiện nên trực tiếp âm thầm bắt giữ.

"Cái tên Chu Hạ ngu xuẩn này!"

Bên tai ông lão lại vang lên một tiếng chửi rủa.

Chu Hạ ngu ngốc, nhàn rỗi quá không có việc gì làm sao?

Chạy đến gửi cờ thưởng cho Lý Hạo... đây chẳng phải là tự đưa dê vào miệng cọp?

Gã thực sự cho rằng Lưu Long sẽ không hạ thủ?

"Quên đi, bắt thì cũng đã bắt rồi. Hai tên kia cũng không biết gì cả, chỉ là hơi đáng tiếc thôi... Chu Hạ quá vọng động, vốn dĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đợt này xong là hắn sẽ được gọi về tiến hành nghi thức dẫn năng nhập thể, rất có hy vọng tiến thêm một bước."

Một vị võ sư Trảm Thập là sự tồn tại mà các tổ chức siêu năng lớn đều tương đối để ý, bởi vì có tiềm năng cao.

Nhiệm vụ giao cho Chu Hạ lần này không khó, chỉ cần gã hoàn thành thì coi như lập công, sẽ có lý do để được dẫn năng nhập thể, trở thành Siêu Năng Giả, rất có hy vọng trực tiếp bước vào cấp độ Nguyệt Minh!

Nhưng bây giờ thì tất cả trở thành vô ích rồi!

Chỉ có thể nói Chu Hạ đây là tự tìm đường chết.

Ông lão không đáp lại, càng lúc bước càng nhanh hơn, bóng dáng dần khuất vào trong hẻm nhỏ.

Nếu đã xác định Chu Hạ bị bắt thì không cần gã làm gì nữa.

. . .

Tuần Kiểm Ti.

Phòng Cơ Yếu.

Mặc dù Lý Hạo đã sắp được thuyên chuyển, nhưng hắn vẫn xử lý công việc một cách nghiêm túc.

Buổi chiều, sau khi hoàn thành công việc xong, điện thoại trên bàn hắn chợt vang lên.

Là Liễu Diễm gọi, bảo hắn đến đội chấp pháp một chuyến.

Lý Hạo nói một tiếng với hai người ngồi cạnh, dưới ánh mắt ghen tị của Trần Na và ánh mắt tò mò của Vương Minh, hắn một mình rời đi về hướng tòa nhà đội chấp pháp.

Tầng hầm.

Căn phòng đã được vệ sinh sạch sẽ.

Không thấy Chu Hạ và người phụ nữ họ Nguyên đâu, cũng không biết họ còn sống hay đã chết.

Lý Hạo không quan tâm đến điều này.

Đôi khi, Lý Hạo có cái nhìn khá thờ ơ về sinh tử, hắn là một kẻ cô độc, bạn thân chết, cha mẹ cũng qua đời, lại suốt ngày đọc vô số tập tài liệu về các vụ thảm án.

Nhìn nhiều như vậy, biết nhiều như thế, lâu dài tâm cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Có một phòng họp nhỏ ở tầng hầm.

Giờ phút này, Lưu Long và Liễu Diễm đều ở đây, không thấy những người khác cũng không biết họ đi đâu rồi.

Khi Lý Hạo bước vào cửa, Lưu Long liền ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Lý Hạo ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.

Ánh mắt Liễu Diễm hơi khác thường, nhìn Lý Hạo một hồi bèn tò mò hỏi: “Về phòng làm việc có thấy buồn nôn không?"

"..."

Vẻ mặt Lý Hạo vô cùng khó hiểu, sao lại phải buồn nôn?

Liễu Diễm không thể làm gì khác hơn, đành phải hỏi thẳng: "Còn sợ hãi không?"

"Hả?"

Lý Hạo cảm thấy thật kỳ quái, sợ gì?

Tại sao?

Không phải đều đã đánh xong rồi à?

Tại sao phải sợ nữa?

Liễu Diễm nhìn ánh mắt này của hắn, có chút mệt tim, có chút bất lực, tên này tuyệt đối là biến thái.

Hắn thực sự đã làm như không có chuyện gì mà trở lại làm việc!

Trận thực chiến đầu tiên, ai mà không chìm đắm vào dư âm sau đó rất lâu!

Dù thua hay thắng, dù có giết người hay không, thậm chí là không thấy máu thì cũng đều là những sự kiện khiến ngươi bần thần hồi tưởng cả ngày, thậm chí là vài ngày, vài tuần sau đó.

Nhưng... Lý Hạo thì sao đây?

Hắn thực sự quay lại bàn làm việc, như thể mọi thứ chỉ là gió thoảng mây trôi.

"Tiểu Hạo Hạo, ngươi thật sự không nghĩ về nó dù chỉ một chút sao?"

Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có chứ, Diễm tỷ, ta cũng không phải một kẻ không tim không phổi, lúc trở về ta còn đang nghĩ, Chu Hạ là võ sư Trảm Thập, chẳng biết trên người hắn có bí pháp võ công hay năng lượng thần bí gì không? Biết đâu một võ sư đã chết thì cũng giống như Siêu Năng Giả, có thể bóc tách ra được thứ gì đó, dù không có năng lượng thần bí thì võ sư cũng có nội lực, liệu có thể bóc tách ra không?"

Đệt!

Liễu Diễm lúc này mới phát hiện thanh niên trước mặt quả thật chính là đại biến thái!

Nàng không khỏi thấp giọng mắng: "Biến thái chết tiệt! Gia hỏa máu lạnh!"

"..."

Lý Hạo oan ức muốn chết, đại tỷ lại làm sao thế?

Lưu Long không muốn xen vào, có điều gọi hắn đến không chỉ vì việc này, thế nên ông không thể làm gì khác hơn là cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, trầm giọng nói: "Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa! Để ta nói về một số thông tin vừa lấy được. Lý Hạo, ngươi là người có liên quan, nên lần này ta mới cho ngươi đến nghe!"

Lý Hạo ngoan ngoãn gật đầu.

"Cái tên Chu Hạ mà ngươi đánh chết..."

Lý Hạo giơ tay lên giống như học sinh, nhanh chóng phản bác: "Ta không đánh chết gã!"

"..."

Lưu Long lạnh lùng nói: "Ngươi đánh nát bàn chân, xuyên thấu xương ức của gã, đạp vào thận, đánh vỡ lá lách hắn... nếu không phải sinh mệnh lực của võ giả vốn mạnh hơn người thường thì gã đã chết ngay tại chỗ rồi! Cho dù là vậy thì sau đó cũng không cứu được nữa!"

Vậy là Chu Hạ thật sự chết rồi.

Lý Hạo hơi sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không nói gì.

Chết thì cũng đã chết.

Dù sao hắn cũng không tự mình đánh chết đối phương, đối phương chết trong lúc thẩm vấn, không phải chết ở trước mắt hắn nên coi như Lý Hạo không biết.

Lần đầu tiên hạ thủ đã giết một võ sư Trảm Thập.

Lý Hạo thật ra vẫn có chút để tâm, nhưng nghĩ đến việc đối phương là người xấu, Lý Hạo lại cảm thấy thoải mái hơn. Là một tuần kiểm, trừng ác dương thiện, xử lý phần tử tội phạm chính là hành động được Tuần Kiểm Ti một mực đề xướng trong lúc huấn luyện!

Trong trường hợp tội phạm chống trả và có khả năng gây thương tích cho mình, Tuần Kiểm Ti cũng đề nghị thẳng tay đánh gục tội phạm!

Đã vậy… chuyện này cũng không còn gì để nói.

Bình Luận (0)
Comment