Viên Thạc không có tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Mặt khác, ta lại hấp thu năng lượng kiếm, xong sẽ rời đi..."
"Dạ?"
Lý Hạo ngẩn ra, "Lão sư phải đi?"
Vì sao?
"Đương nhiên!"
Viên Thạc nở nụ cười: "Nào có tiệc không tan! Cường giả đều là một mình đảm đương một phía, đều là cô độc... Ngươi xem bọn Thiên Kiếm giờ đã tụ hết ở một chỗ phải không? Cái đám Hoàng Vũ đó suốt ngày chỉ biết tập trung lại một chỗ, nhưng bọn họ sẽ không một mực ở yên, muốn đột phá, muốn tiến xa hơn... thì cần có thế giới của riêng mình!"
"Thế giới này còn quá đặc sắc!"
Viên Thạc cười ha hả nói: "Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người nay, đấu với người xưa... những điều này đều rất tuyệt vời! Nếu như ngươi cứ mãi theo ta thì ngươi có thể đi tới hiện tại sao? Tương tự, nếu ta cứ đi theo ngươi thì sẽ mất đi hồn của bản thân."
"Năng lượng kiếm tuy tốt, cũng không phải là tất cả!"
Ông nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi cũng cần nhớ kỹ điểm này, năng lượng kiếm là cần thiết, thế nhưng không thể chỉ dựa vào nó, lỡ một ngày kiếm biến mất rồi, ngươi sẽ không tu luyện nữa?"
Lý Hạo lần nữa gật đầu, thở hắt ra: "Lời lão sư nói, ta đều nhớ kỹ!"
Nói đến đây, hắn chần chờ một lúc rồi vẫn chọn lên tiếng: "Lão sư, Hồng sư thúc nói, này là thời đại dị thường, ngài ấy muốn thay đổi thế giới nhưng lại bất lực, dù ngài ấy muốn làm chút gì đó cho đời thì cũng gặp cản trở ở khắp mọi nơi, lão sư cảm thấy lời ngài ấy nói có đạo lý không?"
Viên Thạc khẽ nhíu mày.
Một lát sau mới nói: "Đạo lý là đạo lý này, thế nhưng ngươi nhớ kỹ, đường mỗi người không giống nhau! Bá đạo cũng được, Vương đạo cũng được, còn về Sát đạo hay Ma đạo... không nhất thiết phải rập khuôn! Đạo của Hồng Nhất Đường là Địa Thế Khôn, phù hợp bản thân hắn, ngươi bảo ta đi con đường đó sẽ không thích hợp với ta, ta chỉ phù hợp với đạo của riêng ta, ngươi thì sao? Đạo cảu ngươi là cái gì? Ngươi còn trẻ, đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, không cần chịu ảnh hưởng của bọn họ, bọn họ muốn áp đặt lĩnh ngộ riêng của bọn họ lên ngươi là không thích hợp!"
"Khi ngươi đi khắp thiên hạ, nếm trăm vị trần gian rồi, khi ngươi đã biết thế nào là lên voi xuống chó, có bấp bênh sóng gió... ngươi mới có thể nghĩ ra mình rốt cuộc thích hợp làm cái gì."
Viên Thạc lần nữa vỗ vỗ tên đồ đệ này, cười nói: "Ngươi phải kiên trì với ý nghĩ của chính mình... Giai đoạn hiện tại chỉ cần một mục đích, là báo thù! Bọn họ cảm thấy ngươi sẽ bị cừu hận che mắt, thế nhưng ta cho là ngươi sẽ không! Báo thù là niềm tin mà ngươi cần trong giai đoạn hiện tại... Ngươi không nên đập tan cái niềm tin này. Khi người rời khỏi Ngân Nguyệt, đi đến phương đông là ta đã nhìn thấu, chính lúc đó ngươi đã có suy tư một ít gì rồi, ngươi không muốn bản thân ở lại Ngân Nguyệt mang đến phiền toái cho người khác... đó là đúng rồi."
"Chuyện của chúng ta thì chúng ta phải tự đi mà giải quyết! Giống như ta lúc đầu, thật ra ta có thể thoát khỏi Ngân thành... nhưng trong quá trình đào thoát, ta nhất định sẽ mang đến cho những người ở đó những nỗi khốn khổ cực lớn... những người như là Hầu Tiêu Trần ấy, nên ta không thể rời đi, nhưng ngươi thì nhất định phải đi!"
Nói đến chuyện đã qua, hắn nở nụ cười một tiếng, lắc đầu: "Thật ra, mười mấy năm trước ta có khả năng chạy trốn... Chỉ là ta lại chọn ở lại Ngân thành, ngươi biết tại sao không?"
Lý Hạo lắc đầu.
"Bởi vì cái giá để cho ta chạy trốn rất là lớn... không phải ta trả, mà là Ngân Nguyệt sẽ vì ta trốn đi mà phải trả giá to... Ta là lão sư ngươi, trôi nổi nhiều năm như vậy thì sao có thể không biết chuẩn bị chuyện trước sau?"
Ông thở dài một tiếng: "Như là... dụ một thứ già nua nào đó ra đánh cho long trời lở đất! Nhưng làm như thế cũng phiền phức lắm, có đôi khi người tính không bằng trời tính, đắn đo nhiều nhưng cũng không tính tới được một vài hậu quả."
Con ngươi của Lý Hạo hơi co lại, "Ý của lão sư là?"
"Không phải ngươi đã gặp rồi sao?"
Viên Thạc nở nụ cười: "Ngươi cũng có thể tìm thấy Yêu Thực mà, đất trời lớn như vậy, lẽ nào không có lấy một chỗ có sinh vật văn minh cổ đại tồn tại? Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ một điểm, vật đổi sao dời, thời kì không giống nhau, cẩn thận trước khi thả hổ sổng chuồng, bất luận thời kì gì cũng có người tốt và kẻ xấu!"
Viên Thạc không nói thêm nữa, chỉ căn dặn: "Chiến Thiên thành cũng được, ngươi đào được Yêu Thực cũng được, có thể giao lưu, có thể hợp tác... nhưng nhất định không được đánh mất bản thân! Ngươi là Lý Hạo, còn thân phận truyền nhân Bát Đại Gia gì gì đó... bỏ hết đi!"
"Trách nhiệm của Bát Đại Gia, huy hoàng của Bát Đại Gia, tất cả những gì của Bát Đại Gia đều không có gì liên quan đến ngươi!"
Lý Hạo không ngừng hít thở, hồi lâu, lần nữa gật đầu: "Đã hiểu!"
Viên Thạc nở nụ cười, hiểu là tốt rồi.
Sống là chính mình!
Ông không hy vọng đồ đệ duy nhất của hắn sống ở dưới bóng người khác, sống như vậy ngươi có còn là Lý Hạo không?
Mạnh hay yếu gì cũng được, sống là chính mình mới là được nhất.
...
Từ lúc Viên Thạc truyền thụ Ngũ Cầm thổ nạp thuật phiên bản mới xong, hai thầy trò không có trao đổi thêm gì nữa.
Mà hai người toàn tâm toàn ý lo hấp thu năng lượng kiếm.
Viên Thạc không mang tâm tư quấy rầy, uốn nắn Lý Hạo nhiều lắm, hắn cũng vẫn dạy học trò như cách cũ, nói mấy lần, hiểu thì xong, không hiểu cũng coi như xong, không hề trông cậy trò phải giống thầy.
Mà Lý Hạo, ước chừng hao phí năm ngày rốt cuộc cũng xây dựng xong cầu Ngũ Tạng bản đơn giản.
Trong nháy mắt dựng xong cầu, hắn cảm nhận được một số khác biệt.
Ngũ tạng tạo thành một cái tuần hoàn, bây giờ có cường hóa ngũ tạng cũng không gặp phiền toái như lúc trước.
Kế tiếp, Lý Hạo còn muốn làm một chuyện.
Đưa Ngũ Thế thâm nhập vào ngũ tạng.
Kể từ đó hắn mới xem như tu luyện hoàn thành trụ cột Uẩn Thần, tiếp sau đó hắn mới phải dung hợp Ngũ Thế.
Năm ngày có lẽ là thời gian tu luyện lâu nhất của Lý Hạo
Giờ phút này, hắn quên lãng tất cả chuyện thế giới bên ngoài.
Mà Viên Thạc cũng không ngủ không nghỉ, một mực hấp thu năng lượng kiếm, thừa dịp đồ đệ vẫn còn ở bên người không chiu bổ sung cho đầy đủ, có bữa cơm no, thì đúng là có lỗi với bản thân.
Hai thầy trò cộng thêm một con chó, tiêu hao cũng không nhỏ.
Cộng thêm mấy ngày hôm trước lúc còn hai người Hồng Nhất Đường, ngắn ngủi mấy ngày, cả đám đã tiêu hao trọn vẹn năm mươi ngàn khối đá Thần Năng.
Tiêu xài như thế là đủ để bào sập ngân khố của một thế lực quy mô vừa.
Nhưng mà tiêu hao lớn, thu hoạch cũng lớn.