Kế tiếp, Viên Thạc không lên tiếng nữa, mà chuyển qua truyền âm, bắt đầu truyền thụ phiên bản mới, dù cho không dùng phương pháp truyền âm, hắn cũng sẽ dùng mật ngữ độc môn của Ngũ Cầm môn để truyền thụ.
Hiển nhiên, Viên Thạc vẫn là rất xem trọng mấy chuyện này, hắn không hề muốn phiên bản Ngũ Cầm thổ nạp thuật mới nhất bị lưu truyền ra ngoài.
Hắc Báo ở kế bên dựng lỗ tai chó đến mức sắp dài ra mấy phân.
Đáng tiếc, không nghe được gì.
Hắc Báo sốt ruột muốn điên!
Viên Thạc dù thấy cũng không thèm để ý, cho con chó này ăn năng lượng kiếm thì còn được, bí pháp lại không thể truyền bậy bạ, dù sao con chó này cũng là yêu tộc, sau này nó đi mất rất dễ dẫn phiền phức về.
Tất cả bảo vật đều là vật ngoài thân, duy chỉ có phương pháp mới là suối nguồn sức mạnh của bản thân.
Về phần Lý Hạo, hắn cũng chỉ im lặng nghe.
Yên lặng lĩnh ngộ, cảm ngộ,
Ngũ Cầm thổ nạp thuật phiên bản mới có cảm giác phức tạp hơn rất nhiều, chi tiết liên quan cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước, trước chỉ có vài cái đơn giản như nội lực, tần suất hô hấp, lưu thông khí huyết mà thôi.
Mà phương pháp lần này còn hơi dính dáng đến vận chuyển Thế.
Dính đến điều này thì độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, không thể không nói, lão sư quả thực là nhà nghiên cứu trời sinh, rất biết nắm bắt thời thế, cũng không phải dạng đẻ một bí pháp để đời rồi ăn lương hưu mà sống, lão sư biết một mực cải tiến, thực lực lão sư ngày một tăng, hắn cũng dần hoàn thiện bí pháp.
Trong số các võ sư Ngân Nguyệt, tuổi tác của Viên Thạc cũng coi là lớn, hơn bảy mươi tuổi rồi, thật ra rất nhiều võ sư chỉ mới có năm mươi hơn.
Tuổi tác không nhỏ thật, nhưng thiên phú hoàn toàn chẳng có kém ai, hắn lại là người có đường đời thảm nhất... Cũng do Viên Thạc dám lãng phí lượng lớn thời gian trên mấy thứ này, cũng do hắn học tạp nham quá.
Chỉ riêng một chuyện dung hợp Ngũ Thế mà hắn cũng dành nhiều năm nghiên cứu.
Thật ra, từ trước lúc hắn xưng bá võ lâm thì đã có một số người cùng thời đại với hắn đã bước vào Đấu Thiên, còn về Viên Thạc, trong thời kì đó cũng coi như, hoặc chỉ có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới.
Nhưng cũng chỉ vì mấy năm đó hắn cố chấp kiên trì mà thôi, bây giờ, sau khi bước vào Đấu Thiên, hắn phá tan cửa ải, tiến bộ thần tốc, loại người có thể dùng năng lượng kiếm làm nước nguội để uống như Lý Hạo này cũng không thể đuổi kịp Viên Thạc.
Thấy lợi ích của dung hợp Ngũ Thế mang đến cho hắn chưa.
Hai thầy trò trao đổi về Ngũ Cầm thổ nạp pháp phiên bản mới, Lý Hạo cũng bắt đầu tiến hành chuyển đổi phương pháp tu luyện, Lý Hạo chỉ mới tu luyện theo bản mới một lần mà đã có cảm giác khác, tốc độ hấp thu năng lượng kiếm nhanh hơn trước.
Đây mới là hiệu quả cơ bản.
Mấu chốt hơn là, trong khi tu luyện, ngũ tạng có vẻ bị một loại năng lượng đặc thù nào đó vây lấy, dẫn dắt Thế trong ngũ tạng, có hơi hướng liên thông với toàn thân.
Dẫn dắt sức mạnh toàn cơ thể dung hợp thành một thể thống nhất.
Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, mở miệng nói: "Lão sư, sao ta lại cảm thấy có vẻ giống Huyết Đao Quyết vậy?"
Viên Thạc cười ha ha: "Nhận ra rồi sao? Đúng vậy, thật ra bản mới có tham khảo Huyết Đao Quyết! Huyết Đao Quyết, dung hợp tinh khí thần thành một, chỉ là Huyết Đao Quyết thì rút tất cả ra, là một loại thuật tự bạo, tự mình hại mình! Ta có cải tiến vài chỗ, khi dung nhập chung với Ngũ Cầm thổ nạp thuật sẽ không được hiệu quả bằng Huyết Đao Quyết, nhưng bản thân sẽ không bị thương, ngược lại còn giúp uẩn dưỡng cơ thể."
Lý Hạo bội phục, những bí thuật võ cổ đại thế này mà muốn dung nhập là dung nhập được ngay, quả nhiên lão sư lợi hại.
Huyết Đao Quyết hoàn chính xác là chiêu tự hại.
Nếu không có năng lượng kiếm Lý Hạo cũng không dám dùng linh tinh.
Bây giờ lão sư dung hợp chung với phương pháp hô hấp,thảo nào có thể dẫn dắt năng lượng toàn thân, đến cả Thế cũng bị dắt đi theo, quá trâu bò.
Lý Hạo lưu ý lại những điều đó xong thì lại tự tu luyện một hồi.
Ngay sau đó, sau khi cân nhắc một phen, Viên Thạc lại nói: "Ta đắc tội quá nhiều người, có đôi khi không tiện nói thêm gì nữa, giữa ngươi và đám người kia không có chuyện gì... có dịp thì mượn bí thuật của bọn họ xem thử, cuối cùng cũng có thể nếm thử dung hợp mấy bí thuật đó lại... Không nói mấy cái khác, ngươi chắc biết Cửu Đoán Kình, ngươi có thể thử dung hợp vào trong Ngũ Cầm thổ nạp thuật, Lý Hạo, một đời người, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh."
Viên Thạc thở dài một tiếng: "Từ lúc ta cải biên thổ nạp thuật đến giờ, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có khả năng ra thêm được phiên bản mới nữa... Mà ngươi, có lẽ sẽ còn đi xa hơn, có khả năng con đường võ đạo cổ đại này không phù hợp với chúng ta, con đường tương lai của ngươi có lẽ cần ngươi tự tìm... Hãy học thêm, tích luỹ thêm, về sau tự mình mày mò cải biên!"
"Về phần xu thế chung, không có gì ngoài khoá siêu năng, Thế, khí huyết, nhục thân, khả năng tăng sức mạnh tạm thời của Cửu Đoán Kình cũng không phải tự nhiên mà làm được, đều do bản thân có sẵn, Cửu Đoán Kình thật ra là một phương thức kích phát tiềm lực, ta vẫn cảm thấy nó rất hợp để dung nhập vào Ngũ Cầm thuật."
Lý Hạo muốn nói lại thôi.
Một lát sau, gật đầu.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy quá nhiều áp lực, ta chỉ là một võ sư gà mờ, ta cũng có thể dung nhập thuật mới vào sao?
Sao cảm thấy chuyện này khó quá đi.
Muốn làm thì cần tích luỹ lượng lớn tri thức, cần có cả rất nhiều kinh nghiệm, mà những thứ đó hắn chưa hề có.
Chỉ là hắn hiểu ý trong lời nói của lão sư.
Lý Hạo tiến bộ không chậm, hoặc có lẽ là còn nhanh hơn lão sư.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Viên Thạc không tới được cảnh giới kia thì không lĩnh hội được cảm giác đó, đến lúc đó hắn cũng không cách nào sáng tạo phương pháp mới thích hợp với Lý Hạo, lúc đó, hắn muốn phát triển tiếp thì chỉ có thể tự thân vận động.
Viên Thạc vỗ cho Lý Hạo tỉnh, cười nói: "Cũng không cần có áp lực quá lớn, có một số việc nói khó rất khó, nói dễ... thật ra cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông! Chứng kiến càng nhiều lại càng dễ thông hiểu, dễ lĩnh ngộ đạo lí. Không nhất định là phải tự nhốt mình học thuộc lý thuyết. Đọc vạn quyển sách hay đi vạn dặm đường cũng đều là học."
"Vâng!"
Lý Hạo gật đầu, cười nói: "Lão sư yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, trước tiên là bắt chước, phấn đấu cho bằng người, sau đó là vượt lên, cho nên trước tiên ta cần bắt chước lão sư, sau đó đuổi kịp lão sư, cuối cùng vượt qua ngài!"
Khuôn mặt tươi cười của Viên Thạc có chút cứng ngắc, gật đầu: "Nói không sai!"
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng thầm mắng!
Không có khả năng!
Lão tử sẽ không cho ngươi cơ hội này, nhất định phải đi trước ngươi một bước, lời này nghe rất thoải mái, nhưng ta là lão sư ngươi... sao ta có thể cam tâm thua kém!