Hồng Nhất Đường nhìn về phía Quang Minh Kiếm, Quang Minh Kiếm làm bộ không nhận thấy, Hồng Nhất Đường nở nụ cười: "Đi, sau này còn có cơ hội, hấp thu quá nhiều trong một lần cũng chưa hẳn là tốt, vẫn nên ưu tiên chất lượng hơn là số lượng."
Quang Minh Kiếm bất đắc dĩ!
Người này, ngươi muốn đi thì đi đi!
Nhưng hắn đã nói đến như vậy, với tư cách là một võ sư từng trải, nàng cũng hiểu chuyện, không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Vậy ta..."
Suy nghĩ một chút, lại không nhịn được mà muốn mắng to.
Ta trở về Ngân Nguyệt làm gì!
Ta thuộc phe kia, còn không có môn phái gì, lão già này nhắc tới ta làm gì, có bệnh sao?
Cũng đã đến mức này rồi, da mặt nàng cũng không dày đến mức đó, không thể làm gì khác hơn nên đành nói: "Chúng ta cùng đi thôi! Đi chung cũng an toàn hơn, đỡ phải gặp cường giả cảnh giới thứ sáu."
Lý Hạo thấy hai người sắp rời đi, đứng lên nói: "Bên phía ta còn chút ít Sinh Mệnh Chi Tuyền, thông thường giải phong rất phiền phức... ta cũng không thể có mặt kịp, hai vị cứ mang theo vài giọt!"
Hắn vốn dĩ còn lại bảy giọt, sau đó thu được chín giọt, hiện tại đang có mười sáu giọt trong tay.
Hắn lấy ra hai cái chai, nhỏ vào mỗi chai ba giọt, nếu chỉ là giải phong đơn thuần, không phải trường hợp quá nghiêm trọng gì thì hẳn là đủ cho hai người bọn họ dùng để hồi phục, không cần Lý Hạo nhúng tay.
Hồng Nhất Đường liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười, lại nhìn Viên Thạc một chút, rồi thẳng thắn nhận lấy cái chai, cười nói: "Sau này có việc cứ tìm ta!"
Quang Minh Kiếm cũng không khách khí.
Võ sư Ngân Nguyệt bình thường cũng sẽ không quá khách khí, có còn hơn không nha, cùng lắm thì lần sau Lý Hạo có đánh nhau nàng lại tới chiến một cuộc là được rồi.
Hai người mỗi người cầm một chai nước, không có bắt chuyện với Viên Thạc nữa, không lâu sau đã thừa dịp trời tối mà rời đi.
Viên Thạc chờ bọn họ đi xong thì mới hừ một tiếng: "Coi như thức thời! Còn không chịu đi nữa thì chắc chờ ăn xong tiệc mừng năm mới quá!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Lý Hạo: "Hai người này đi cũng tốt, có vài chuyện ta không tiện nói khi có mặt hai người bọn họ."
Lý Hạo ngẩn ra, chuyện gì?
Võ sư được cho là rất phóng khoáng, trừ phi liên quan đến bí thuật môn phái.
Quả nhiên, Viên Thạc mở miệng nói: "Ngũ Cầm thổ nạp thuật được ta biến đổi một vài chỗ, phần thổ nạp thuật phía trước chủ yếu là điều chỉnh nội lực, khí huyết, trong lúc hít thở không khí thì cường hoá bên trong cơ thể, sau khi mà ta bước vào Đấu Thiên, ta lại có thay đổi một chỗ vì muốn dung nhập Thế vào, thế nhưng vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ, đoạn thời gian ở Trung Bộ ta có nghĩ về vấn đề này..."
"Mấy ngày hôm trước, lúc ở trong di tích, ta có thực hiện lần điều chỉnh cuối cùng, ba ngày nay, sau khi ta dung hợp Ngũ Thế xong, lại điều chỉnh một chỗ nhỏ..."
Viên Thạc nói tóm lược tình huống của hắn xong rồi mới quay lại vấn đề chính: "Phương pháp hô hấp là nền tảng, là nguồn gốc của sức mạnh... Ta và hai người Hồng Nhất Đường đều nói về một hướng đi, cũng là một con đường đi chung, còn việc đi như thế nào thì phải xem chính bọn họ."
"Mà hiện ta thứ ta muốn nói với ngươi là bản chất của phương pháp hô hấp, cũng là bản chất của võ giả, vì sao có thể nhét sức mạnh vào cơ thể, cơ thể có thể tự sinh ra sức mạnh, hết thảy những câu hỏi này đều được quy về phương pháp hô hấp."
"Nhớ kỹ, phương pháp hô hấp là căn cơ... Lý Hạo, tất cả những gì thuộc về bên ngoài đều là thuật! Pháp thuật siêu năng, võ thuật, kỹ thuật chiến đấu, sách lược tác chiến... những thứ này đều là thuật, phương pháp mới là gốc!"
"Nếu như coi võ sư là một cái cây, thì phương pháp hô hấp chính là mặt trời, là nguồn nước, là đất màu mỡ, nhìn qua thì không có những thứ này, cây vẫn là cây... Nhưng sớm muộn gì cây cũng sẽ héo rũ, phải có phương pháp thì cây mới có thể tiếp tục phát triển!"
Trong lòng Lý Hạo đã hiểu ra, gật đầu: "Ta đã hiểu ý của lão sư, vậy lần này Ngũ Cầm thổ nạp thuật... có thể nuôi dưỡng Thế?"
"Đúng vậy!"
Viên Thạc cười nói: "Cho nên Hồng Nhất Đường mới nói, dù có người dám có ý đồ gì đó với hai sư huynh sư tỷ không chịu thua kém ai của ngươi... thì cũng không sao! Phiên bản của bọn họ thật ra đã khá lạc hậu rồi, là phiên bản có từ rất nhiều năm trước đây, thậm chí còn không có cao thâm như bản ngươi đang tu luyện."
"Thời đại đổi mới rất nhanh nha, mấy phiên bản cũ coi như bị lộ ra thì cũng có thể làm gì được đâu?"
"Thật ra, ta và ngươi đã xem qua cổ tịch nên hẳn cũng hiểu ra cả, của mình thì mình quý, tuy đây không phải phương hướng cho võ đạo phát triển... nhưng trong cái thời này..."
Viên Thạc cười lạnh một tiếng: "Thời đại này, ngươi không biết quý trọng những gì mình đang có thì tức là đang chọn cái chết! Cho dù là ta muốn truyền ra ngoài, cũng sẽ không làm ngay lúc này, càng sẽ không truyền bá ngay lúc những tên kia chưa ổn định cảnh giới xong, chẳng khác gì đang tự rước phiền toái về cho bản thân, hiện ta đang thấy hối hận, những năm đó nghiên cứu ra kết quả không biết giữ mồm, để lộ hết ra ngoài..."
Lý Hạo gật đầu.
Lúc này, hắn có hơi kích động: "Lão sư, bản Ngũ Cầm thổ nạp thuật này, sau khi tu luyện xong có thể lập tức tăng cường Ngũ Thế của ta không?"
"Nghĩ gì thế!"
Viên Thạc không nói: "Chỉ là giúp ngươi dung hợp Ngũ Thế dễ dàng hơn thôi, đúng là phương pháp là căn nguyên, thế nhưng phương pháp không phải là thiên tài địa bảo giúp tăng sức mạnh đột ngột, muốn thì cần phải tu luyện căn cơ theo từng bước! Thiên tài địa bảo đến thời điểm rồi cũng sẽ hao hết, chỉ có phương pháp mới là gốc rễ tồn tại mãi!"
Lý Hạo nghĩ tới điều gì, gật đầu.