Lý Hạo hơi có suy nghĩ trong lòng, gật đầu.
Thế nhưng rất nhanh lại nhíu mày: "Lão sư, hiện tại ta chưa chắc có thể thấy được lần nữa, chứng kiến thứ này cần kích phát năng lực huyết mạch, lúc đó chỉ có Huyết Thần Tử mới có thể làm được, hơn nữa mạnh hơn ta mới được... Thực lực hiện tại này của ta, Húc Quang tiệm cận Huyết Thần Tử cũng chưa chắc được, ít nhất phải có cảnh giới Thuế Biến..."
"Vậy thì đi tìm Hồng Nguyệt đi!"
Viên Thạc nói một cách hiển nhiên: "Bên phía Hồng Nguyệt chắc chắn đang còn."
Được rồi.
Lý Hạo nở nụ cười, gật đầu.
Có lẽ nên đi tìm cường giả Hồng Nguyệt tính sổ, hơn nữa, lão sư nói rất đúng, mình cũng nên trở về nhìn lại một kiếm kia, lần trước hắn thấy trong khi còn đang nhỏ yếu.
Khi đó thấy, chưa chắc đã là toàn bộ.
Lý Hạo của thời khắc này, Ngũ Thế cắm rễ khoá siêu năng, hắn lại bắt đầu hấp thu đá Thần Năng, cường hóa ngũ tạng, cường hóa nhục thân, cường hóa xương cốt.
Kế tiếp, Lý Hạo còn chuẩn bị cho khoá siêu năng được bão hoà.
Một lần làm hai việc!
Không ai quy định Uẩn Thần thì không thể bão hòa khoá siêu năng, có tiền tùy hứng, đá Thần Năng nhiều nên Lý Hạo có vốn liếng như thế đó.
Khi tu luyện tới ngày thứ tám, Viên Thạc đứng dậy, cũng cắt đứt quá trình tu luyện của Lý Hạo.
Lý Hạo mở mắt, nhìn thoáng qua Viên Thạc.
Hắn biết, đến lúc lão sư phải đi.
Thực ra, có đôi khi hắn không hiểu lão sư cho lắm.
Giai đoạn hiện tại, ở lại đây dùng năng lượng kiếm để tu luyện có thể giúp cho lão sư nhiều hơn, hắn muốn ra ngoài đào mộ hay giết người gì thì cũng chẳng phải vì mấy thứ này sao?
Viên Thạc thở ra một hơi dài, tinh khí thần đều rất dồi dào.
Nhìn thoáng qua Lý Hạo, hắn cười nói: "Hiệu suất tu luyện mấy ngày nay rât tốt, chẳng qua ta đã đợi lâu rồi, ta phải đi tìm một ít lão bằng hữu vui đùa một chút... Nếu như ngươi có đến Trung Bộ thì tự biết kiềm chế một chút, ở đây ngươi có tiến bộ, chỗ khác người ta cũng biết tiến bộ, cũng không phải đứng yên không thay đổi. Trong tay ngươi có Thần Kiếm và Truy Phong Ngoa, không ít người chú ý đến ngươi, ngày mà ngươi còn chưa vượt qua cảnh giới thứ sáu, những người này cũng còn chưa buông tha."
Lý Hạo gật đầu, có chút thương cảm.
Viên Thạc thì lại chẳng có chút bi thương nào, cười ha hả nói:
"Ta đây đi trước, tiểu tử ngươi cố gắng đi nhiều, mở mang thêm kiến thức... Còn con chó này nữa, đừng có mang nó theo hoài, hết ăn lại nằm, còn to xác dễ làm bia ngắm!"
Hắc Báo có chút hậm hực, lão già này xấu tính quá!
Viên Thạc vỗ vỗ đầu Hắc Báo, cười nói: "Đồ chó ngốc! Làm đại yêu mà cứ như vậy là không được! Yêu quái cũng cần có mục tiêu phấn đấu... Ta biết một chỗ, Thiên Bằng Sơn, bên đó có một con Đại Yêu, Thiên Bằng chim to, nếu như ngươi chơi chết được nó... ngươi sẽ có tiền đồ!"
"Đừng tưởng rằng theo người học chút gì đó là sẽ vô địch, yêu tộc được truyền thừa từ thời cổ đại, có ít thứ yêu tộc có thể sử dụng, Nhân Tộc không thể dùng... Hậu duệ cổ yêu không có kẻ yếu, bí thuật của võ sư giai đoạn hiện tại chưa chắc lợi hại hơn so với những truyền thừa kia."
Hắc Báo nghe lọt tai hay không hắn cũng không quan tâm.
Chỉ là nhắc nhở vài câu mà thôi.
Rất nhanh, Viên Thạc xoay người rời đi, rất là tiêu sái, hoàn toàn không có bất kỳ thương cảm.
Phía sau, Lý Hạo đứng dậy nhìn theo, đợi đến lúc Viên Thạc đi xa, hắn chỉ than nhẹ một tiếng: "Nói thẳng đi tìm Bích Quang Kiếm là được rồi, đâu cần nói nhiều như vậy, ai!"
Lớn tuổi như vậy rồi còn có tâm tư tìm nữ nhân, lão sư à... xem ra có đồ đệ cũng không bằng mỹ nhân nha.
Xa xa, Viên Thạc đang sắp biến mất, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hạo, trong mắt có sát khí!
Cái tên nghịch đồ này!
Muốn thanh lí môn hộ quá!
Suốt ngày bịa đặt!
Ai đi tìm nữ nhân?
Vừa mắng vừa nghĩ tới điều gì đó, hắn lại hừ một tiếng, ta đi xem xem Bích Quang Kiếm có bị người khác đánh chết chưa, cái tên nghịch đồ này nghĩ gì trong đầu thế?
Đương nhiên, cũng hơi có chút thương cảm, rời khỏi Lý Hạo là phải tự lực cánh sinh.
Cũng tốt!
Thế hệ này của bọn hắn cũng không thích hợp ngồi mát ăn bát vàng, cũng không thích như vậy, ngoại trừ cái tên Nam Quyền không biết xấu hổ thích ăn uống miễn phí ra, đám người Viên Thạc chưa từng có hứng thú này.
...
Sau khi Viên Thạc đi rồi, Lý Hạo lại hấp thu năng lượng kiếm thêm mấy ngày, sau khi kéo thời gian tu luyện ra đủ mười ngày, hắn cũng chọn rời đi.
Đây cũng là một lần hắn bế quan tu luyện dài nhất.
Trọn vẹn mười ngày.
Thời điểm rời đi cũng đã là cuối tháng mười, mắt thấy sắp vào tháng mười một rồi.
Tiếp tục tu luyện nữa có thể sẽ bão hòa khoá siêu năng, chỉ là bão hoà không thôi cũng không có tăng tiến gì lớn như trong tưởng tượng, then chốt nhất vẫn là Thế, Lý Hạo cần Thế mạnh hơn, hơn nữa, hắn cũng muốn trở về nhìn một kiếm kia.
Mà hết thảy còn cần một vật, là vật kích phát huyết mạch, Huyết Thần Tử.
Hơn nữa, còn phải có đẳng cấp cao mới được.
Bằng không, Thế quá mạnh, Kiếm Ý Tổng Cương không có cách thống lĩnh, khi đó Lý Hạo lại không thể dung hợp Ngũ Thế, Ngũ Thế chia phe lại khiến thực lực Lý Hạo yếu đi khi Thế mạnh lên.
Cũng chính vì cân nhắc những điều này, Lý Hạo mới mang theo Hắc Báo để thực hiện hành trình mới.
Mà Hắc Báo thì lại không hề để ý lời nói của Viên Thạc, ai chứ nó quyết không đi, theo Lý Hạo ăn uống miễn phí thoải mái như vậy, ra ngoài phải tranh sống tranh chết, rất thê thảm.
...
Ngày cuối cùng của tháng mười, Lý Hạo rời khỏi biệt thự, đi về hướng nam.
Phía nam của Đông Tân mới là Trung Bộ.
Đi hướng bắc là về lại con đường Bắc.
Lý Hạo không có ý trở về, hắn muốn đi Trung Bộ nhìn xem cường giả Trung Bộ chân chính là ra sao, mở mắt nhìn thử thế giới này.