Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1055 - Chương 1055 - Ta Chưa Từng Làm Loạn

Chương 1055 - Ta Chưa Từng Làm Loạn
Chương 1055 - Ta Chưa Từng Làm Loạn

Hầu Tiêu Trần cười cười hỏi ngược lại: "Vì sao lại nói như vậy?"

Lý Hạo mỉm cười không đáp.

Bởi vì trước kia nhìn ngài ta sẽ bị lóa mắt, bây giờ thì không còn chói mắt như thế nữa.

Điều này đại biểu, sau khi chuyển đổi siêu năng thì Hầu bộ đã lưu lại một vài ám thương tai hại, có điều đều đã được khắc phục, áp chế, ép cho năng lượng triệt để nội liễm.

Hầu Tiêu Trần, chân chính trên ý nghĩa đã quay trở lại là một võ sư.

Cho nên hắn mới nói ông đã có tiến bộ.

Bằng không thì sẽ giống như Ngọc tổng quản, đây chính là ví dụ điển hình của việc võ sư nhất đạo không thuần túy đưa đến, một bộ phận năng lượng tràn lan trong thể nội mà lại không cách nào nội liễm. Đối với Lý Hạo mà nói, nàng ta chính là một cái bóng đèn cỡ lớn.

Hầu Tiêu Trần cũng không quá để ý, ông đứng lên nói: "Đi thôi, tới Cửu Long Các ăn cơm."

"Bộ trưởng bên kia hẳn là sẽ ký tên xong nhanh thôi, khi đó ngươi chính là Thiên Tinh phó đô đốc."

"Chức vụ này có hữu dụng không?" Lý Hạo tò mò hỏi.

Hầu Tiêu Trần vừa đi vừa giải thích: "Đương nhiên là có. Chỉ cần ngày nào Vương triều chưa sụp đổ thì ngày đó chức vụ của ngươi vẫn sẽ hữu dụng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có thực lực, nếu không thì sẽ giống như Từ Khánh, một khi bị giết chết thì chẳng còn tác dụng gì đáng nói."

"Nhưng tại Thiên Tinh thành này thì vẫn rất hữu dụng, nơi này không phải phương Đông, đây là địa bàn của Cửu Ti và Hoàng thất, nếu người nào dám chính diện đánh giết một vị Thiên Tinh phó đô đốc. . . Dù mọi người đều hận không thể khiến ngươi chết sớm một chút, nhưng vẫn sẽ đi cứu ngươi. Dĩ nhiên, thời gian tới cứu viện thì khó có thể bảo đảm. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chí ít thì nếu ngươi bị giết cũng sẽ có người báo thù cho ngươi."

Lý Hạo bất đắc dĩ cười gượng.

Là vậy à? Ta còn tưởng rằng cái gì lợi hại lắm.

Ngọc tổng quản bỗng xen vào: "Còn có một chỗ tốt, đó là ngươi sẽ được phân cho một căn nhà ở Thiên Tinh thành, mặc dù phòng ốc sẽ nhỏ thôi, nhưng ngươi phải biết là rất khó mua được nhà ở đây. Hơn nữa chắc chắn vị trí cũng sẽ rất tốt, nằm ngay trên khu vực trục đường chính đến Cửu Ti."

". . ."

Hầu Tiêu Trần trợn trắng mắt!

Ngươi nói mấy cái này làm gì?

Nào ngờ Lý Hạo lại tỏ ra hết sức hứng thú, "Không tệ! Đãi ngộ này rất khá. Ta có được sở hữu giấy tờ bất động sản không?"

". . ."

Hầu Tiêu Trần không chịu được nữa, ông cảm thấy Tiểu Ngọc cũng bị lây bệnh của Lý Hạo rồi.

"Đi thôi!"

Ông bước ra ngoài phòng, nhưng Lý Hạo không hề có ý định chạy theo ông, mà ngược lại bám sát Ngọc tổng quản, hiếu kỳ hỏi: "Ta là Tuần Phủ thì có được phân cho một chiếc xe không?"

"Có.""Lúc nào mới giao cho ta?"

"Ngày mai."

"Tài xế là do ta tự mình tìm hay ta trực tiếp lái luôn?"

"Tùy ngươi."

"Ngọc tổng quản, nãy giờ ta quên hỏi, hiện tại cấp bậc của ngươi là gì?"

". . ."

Ngọc tổng quản không đáp, cũng không muốn để ý đến Lý Hạo nữa.

Ngươi hỏi tới hỏi lui, không phải là vì muốn biết xem cấp bậc của ai cao hơn thôi sao?

Được rồi, là ngươi cao hơn, vừa lòng chưa?

Phía trước, Hầu Tiêu Trần không nói chuyện.

Lý Hạo đằng sau lại tiếp tục liến thoắng: "À phải, mấy vị tiền bối Kim Thương đâu?"

"Dẫn đội đi tuần tra Thiên Tinh thành rồi."

Ngọc tổng quản nói xong liền dặn dò: "Tại đây, ngươi hành sự phải khiêm tốn một chút, cẩn thận một chút. Ở nơi này, muốn làm chuyện gì cũng cần phải có một cái danh nghĩa, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm. Còn may trước mắt Tuần Dạ Nhân là quan phương cơ cấu Siêu Năng Giả duy nhất, có quyền chấp pháp, ngươi chỉ cần nhớ kĩ điểm này là được."

Về phần những thứ khác thì không quá quan trọng.

Lý Hạo như có điều suy nghĩ, "Cho nên ta có thể phạm tội, nhưng những người khác sẽ không quản được ta, có đúng không?"

"Không sai." Ngọc tổng quản nói thêm: "Nhưng chỉ có nội bộ Tuần Dạ Nhân là do Hầu bộ định đoạt, còn nếu những người khác truy nã ngươi thì không có biện pháp."

"Hiểu rồi." Lý Hạo gật đầu, sau đó lại hiếu kỳ hỏi tiếp: "Ta nghe nói hình như phó bộ trưởng Hoàng Long không hợp tính với bộ trưởng nhà chúng ta lắm, rốt cuộc thực lực của y là gì?"

“Đã sớm tiến vào thời kỳ thuế biến, có thể bước vào Thần Thông hay không thì không biết."

Phía trước, Hầu Tiêu Trần đã xuống lầu, nghe vậy liền bình tĩnh căn dặn: "Đừng quá đặt nặng quyền chấp pháp duy nhất của Tuần Dạ Nhân, bởi vì việc nhận chức ở Tuần Dạ Nhân rất đơn giản, nếu muốn một người gia nhập thì không cần bất luận thủ tục gì, trực tiếp bổ nhiệm là được! Nói cách khác, khi có người ra tay với ngươi, chỉ cần nói một câu thì thân phận của đối phương sẽ lập tức biến thành Tuần Dạ Nhân!"

"Đương nhiên, quy củ cấp bậc khác biệt, cho nên nếu đối phương ra tay với ngươi thì chính là phạm thượng. Có điều đấy chỉ tính là chuyện nội bộ, muốn phân xét rõ ràng cũng phải gác lại sau. Cho nên tóm lại, sinh hoạt trong thành này thì nên khiêm tốn liền khiêm tốn, không thể vừa đến đã hành sự quá phận. Phải nhớ, hết thảy việc gây chuyện thị phi đều phải có mục tiêu và mục đích rõ ràng, nếu không có lý do mà chỉ tùy tiện gây chuyện thì chính là ngu ngốc."

Lý Hạo không ngừng gật đầu, suy nghĩ một chút hắn lại hỏi: "Vậy chúng ta đến Cửu Long Các ăn cơm. . ."

"Là để ngươi nhận biết một số người, xem người nào có thể dây vào, người nào không nên dây tới, miễn cho ngươi ngốc nghếch làm loạn."

Lý Hạo hết sức phiền muộn, phản bác: "Ta chưa từng làm loạn!"

"Từ gia thì sao?"

"Tiên hạ thủ vi cường thôi! Ta đã giết Từ Trấn và Từ Phong, Quang Minh Kiếm thì giết hết mấy vị tướng quân của Từ gia, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Thực lực đối phương lại mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên ta phải hạ thủ trước rồi!"

Ngọc tổng quản nhịn không được xen vào: "Nếu không phải có người đi cứu ngươi, chỉ dựa vào hành động lỗ mãng trước đó của ngươi thì chắc chắn đã chết mất xác rồi."

Lý Hạo không cho là đúng, "Chưa chắc!"

Ngọc tổng quản mặc kệ hắn, vịt chết còn mạnh miệng.

Nhưng Lý Hạo lại thật sự cảm thấy như vậy. Loại người như Từ Khánh, nếu không bức lão đến cực hạn thì sao lão có thể làm ra loại chuyện tự mình hại mình như thế?

Nếu ngày đó lão sư không tới cứu viện, Lý Hạo tin mình vẫn có hi vọng chạy thoát. Đương nhiên, vật đổi sao dời, chuyện đã qua rồi thì có nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì.

Huống chi, mấy người lão sư đã liều mình tới cứu, Lý Hạo sẽ nhớ kỹ ân tình này trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment