Mà Hầu Tiêu Trần bên kia thì vẫn còn đang tiêu hóa tin tức trước mắt. Ông nghĩ rồi lại nghĩ, tự hỏi rồi lại tự hỏi, cuối cùng bỗng bật cười thành tiếng.
Đến thì cũng đã đến rồi, ta còn có thể đuổi người đi sao?
Thôi, đến đây cũng tốt!
Ông thở hắt ra một hơi, lúc này mới nhìn Lý Hạo, nụ cười không còn cứng đờ như trước, "Đi thôi, đi ăn cơm. Tiểu Lý Hạo đến rồi, lòng ta cảm thấy rất được an ủi. Tiểu Ngọc, đi ăn một bữa tiệc lớn thôi. Đến Cửu Long Các đi!"
Ngọc tổng quản hít một ngụm khí.
Ngài điên rồi đúng không?
Cửu Long Các là địa phương thế nào?
Đó là nơi mà bình thường các đại nhân vật của Cửu Ti sẽ đến tham gia náo nhiệt, tầm hoan mua vui.
Ngài mang theo Lý Hạo tới đó, có phải là vì cảm thấy phiền phức còn chưa đủ lớn hay không?
Đầu nàng đau muốn nứt!
Lúc này bỗng nhiên nàng rất muốn trở về Ngân Nguyệt!
Hầu Tiêu Trần nghĩ thông suốt rồi.
Lý Hạo đến thì cũng đã đến, chẳng lẽ ông còn có thể đuổi hắn đi?
Đã vậy, chi bằng làm chuyện gì náo nhiệt một chút.
Đương nhiên, việc công nên làm thì vẫn phải làm, với tư cách là Thiên Tinh đô đốc, phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, ông vẫn có chút quyền lợi.
Thời điểm chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên ông nghĩ đến một chuyện, khẽ cười thành tiếng, nhanh chóng quay lại lấy giấy bút trên bàn ra viết xuống.
"Lý Hạo, nhờ quân công trước đó mà Tuần Kiểm Ti đã thăng chức cho ngươi lên làm Tuần Phủ, phụ trách tuần tra một phương, an ủi một phương. Bây giờ ngươi cũng coi là thân mang trọng trách."
"Ngươi vừa tới Trung bộ, nếu muốn xin chức vị khác thì tương đối phiền toái, cần phải thông qua rất nhiều xét duyệt."
Suy tư một lát, ông lẩm bẩm, "Bây giờ, ta lấy thân phận Thiên Tinh đô đốc để đề cử ngươi nắm giữ chức Thiên Tinh phó đô đốc. Chức phó thì không cần Tuần Kiểm Ti xét duyệt, nội bộ Tuần Dạ Nhân chúng ta tự quyết là được. Chỉ cần vị bộ trưởng kia đáp ứng thì ngươi chính là Thiên Tinh phó đô đốc!"
Vừa nói ông vừa nhanh chóng viết xong quyết định.
Lý Hạo trừng mắt nhìn, Thiên Tinh phó đô đốc?
Là làm gì?
Đương nhiên, điều này không quan trọng, trọng yếu là chính mình đã thăng cấp khi nào mà hắn không hề hay biết?
Tuần Phủ sao?
Như vậy chẳng phải là cùng một cấp bậc với Hầu Tiêu Trần rồi?
Không đúng. . .
Lý Hạo bỗng nghĩ đến một chuyện đã từng nghe được, ánh mắt có phần cổ quái, "Bộ trưởng, lúc đi đường ta có nghe người ta nói, hình như ngài bị giáng chức xuống thành Tuần Thành sứ cao cấp rồi hả?"
Thân thể Hầu Tiêu Trần cứng ngắc, liếc mắt nhìn Lý Hạo.
Ngươi có ý gì?
Lý Hạo bị ông nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi cười khan, đổi chủ đề khác, "Ta được thăng lên làm Tuần Phủ rồi à?"
Hầu Tiêu Trần ý vị thâm trường nhìn hắn, "Đúng vậy, bây giờ cấp bậc của ngươi còn cao hơn ta, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Lý Hạo hơi ngượng ngùng.
Ta không có ý gì đâu, ta chỉ muốn nói. . . Ngài lăn lộn tới mấy chục năm, thế mà hiện tại cấp bậc còn không cao hơn ta, thật là thê thảm!
Hầu Tiêu Trần không thèm để ý đến hắn.
Lúc này, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang.
Hầu Tiêu Trần nhận ra người bên ngoài là ai, chỉ cười cười chứ không nói gì.
Ánh mắt rất tinh, cả tai cũng thật thính. Chân trước Lý Hạo vừa đến thì chân sau các ngươi đã đuổi tới nơi.
"Vào đi!"
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Diệp đi vào trong, chỉ nhìn thoáng qua Lý Hạo rồi thôi. Đây là quái nhân mà ban nãy nàng vừa bắt gặp, vốn cũng không biết Lý Hạo cho nên nàng không định chào hỏi.
Thái độ của Tiểu Diệp đối với Hầu Tiêu Trần vẫn luôn e ngại, nàng khẽ khom người nói: "Hầu bộ, bộ trưởng bảo lúc ngài đến thì nội bộ quá bận rộn nên chưa kịp tổ chức bữa tiệc chào đón ngài, mong rằng hai ngày nữa có thể mời Hầu bộ tới ăn bữa cơm."
"Được thôi!" Hầu Tiêu Trần sảng khoái đáp ứng, mặc dù đúng là ông nên làm vậy, nhưng cứ thế đồng ý mà chẳng buồn hỏi cái gì khiến Tiểu Diệp vẫn có chút khó chịu.
Hầu Tiêu Trần đưa cho nàng một tờ giấy, đoạn bảo: "Mang về cho bộ trưởng xem qua một chút, để ngài ấy ký tên."
Tiểu Diệp hơi nghi hoặc.
"Cứ đưa cho ngài ấy nhìn là biết."
"Vâng!" Tiểu Diệp cũng không dám hỏi nhiều, vị này chính là ác ma giết người không chớp mắt, nói xét nhà Quốc công phủ liền xét, đương nhiên nàng không dám trêu chọc gì. Huống hồ lão bộ trưởng bây giờ một mực tu thân dưỡng tính, ở trong Tuần Dạ Nhân cũng không có nhiều thực quyền.
Về phần ký tên cái gì thì nàng không rõ, cầm tờ giấy trong tay, vốn nàng còn muốn liếc mắt nhìn thử, có điều vừa nhìn liền thấy khóe mắt nhói đau, trong lòng vô cùng kinh hoảng, đây là chữ viết cũng mang theo lực sát thương sao?
Thật đáng sợ!
Tiểu Diệp không dám lưu lại thêm, thời điểm ra ngoài lại liếc mắt nhìn Lý Hạo một cái, còn có cả tiểu cẩu kia, trong lòng thoáng nổi lên nghi ngờ, rốt cuộc là ai mà đêm hôm khuya khoắt rồi còn đến tìm Hầu bộ trưởng?
Đợi Tiểu Diệp rời đi, Lý Hạo mới hiếu kỳ hỏi: "Người vừa rồi là thư ký của bộ trưởng à?"
"Đúng vậy."
"Thật hâm mộ!"
". . ."
Hầu Tiêu Trần sửng sốt, ngươi hâm mộ cái gì?
Lý Hạo cảm khái: "Thì ra là làm bộ trưởng thì có thể thuê thêm một nữ thư ký giúp việc, quan trọng là được cơ quan trả lương thay cho. Hiện tại ta là Tuần Phủ, nếu ta cũng tìm một người về phụ tá thì cũng được tính vào tiền công quỹ chứ?"
". . ."
Vì sao lúc nào mạch suy nghĩ của ngươi cũng bất bình thường như thế?
Hầu Tiêu Trần quả thực không còn gì để nói.
Ngọc tổng quản căn bản không nhìn bọn họ, nàng cúi đầu không biết đang bận rộn cái gì, có điều trong lòng cũng thầm chửi bậy.
Có thể nói sau khi chiếm Từ gia bảo khố xong thì bây giờ gia hỏa Lý Hạo này chính là kẻ phú khả địch quốc, vì sao vẫn luôn muốn chiếm một ít tiện nghi như vậy?
Nói giỡn xong, Lý Hạo như có điều suy nghĩ hỏi tiếp: "Bộ trưởng là vị lão đầu có mái tóc hoa râm phải không?"
"Ngươi gặp rồi à?"
"Ban nãy lúc ta tiến vào thì có nhìn thấy." Lý Hạo tươi cười nhận xét, "Rất lợi hại!"
Hầu Tiêu Trần gật đầu, "Đương nhiên, 20 năm trước, khi Tuần Dạ Nhân vừa thành lập thì ông ấy đã được chọn làm bộ trưởng! Cửu Ti và Hoàng thất đều không muốn hao phí lực lượng để đối phó tam đại tổ chức, cho nên bọn họ muốn tìm một cây đao. . . Khi đó, vị này chính là cây đao kia! Ngươi phải biết, vào thời đại loạn thế như vậy, dù là một thanh đao bị người ta lợi dụng thì cũng phải có thực lực và giá trị mới được! Chính ta cũng là một thanh đao, nhưng thanh đao như ta chỉ có thể lưu lại trấn giữ Ngân Nguyệt, mà ông ấy thì khác, vị này chính là cây đao của toàn bộ Vương triều!"
Lý Hạo gật đầu, "Vậy thì đúng là rất mạnh, hẳn là một vị võ sư thuần túy, cũng không biết đã bão hòa mấy đầu khóa siêu năng rồi."
Dứt lời, hắn lại hỏi Hầu Tiêu Trần: "Hình như Hầu bộ đã hoàn thiện một vài thứ, ngài tiến thêm một bước rồi đúng không?"