Hoàng Long là người rất có tiếng nói, khi lão nhân lùi về cũng là lúc y nổi bật hơn bao giờ hết, thậm chí bây giờ có rất nhiều Tuần Dạ Nhân mới còn không biết đến tên họ của vị bộ trưởng lớn tuổi này.
Những tưởng tình huống như vậy sẽ kéo dài mãi tới khi lão nhân chính thức về hưu, buông bỏ vị trí. Nhưng chuyện tối nay rốt cuộc là thế nào?
Mang theo vô hạn nghi ngờ, thư ký nhẹ bước rời đi.
Mà lúc này, lão nhân lại đang nhìn thoáng qua một hướng khác, trong lòng có phần cảm khái.
Vẫn là tuổi trẻ thật tốt!
Người trẻ tuổi rất đáng sợ!
Thực lực không phải là đỉnh cấp, thế nhưng khí phách can đảm thì tuyệt đối là số một.
Thậm chí. . . Mơ hồ trong đó còn có cả sát khí.
Ngươi muốn giết ai?
Ngươi có thể giết ai?
Võ sư Ngân Nguyệt, mỗi một thế hệ lại càng điên cuồng hơn thế hệ trước đó, là vậy sao?
Lão nhân lại uống một ngụm trà, trong ly nước có một cỗ khí tức sinh mệnh nhàn nhạt tràn lan. Nếu để người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh hãi không thôi, bởi vì thứ mà lão nhân đang uống chính là sinh mệnh chi tuyền!
Lão nhân thoải mái thở ra một hơi.
Dễ chịu!
Người đã già, ngũ tạng cũng trở nên khó ở, mãi đến bây giờ mới có thể miễn cưỡng áp chế lại, đúng là thoải mái.
"Các ngươi cũng đừng giày vò lão nhân gia ta nữa, đã sắp đến tuổi về hưu cả rồi. Nhìn xem, vị kia thăng cho hắn lên làm Tuần Phủ gì chứ, quả nhiên là nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà!"
Lão nhân khẽ lắc đầu. Đầu ông hơi nhức, ông đang suy nghĩ xem, một vị Tuần Phủ đến bên này thì nên an bài cho hắn như thế nào?
Thôi vậy, trước cứ để Hầu Tiêu Trần tự xem rồi xử lý đi.
Hoàng Long ơi là Hoàng Long, ta thấy ngươi chưa hẳn có thể làm được gì.
Khẽ cười một tiếng, lão nhân lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, không suy nghĩ thêm nữa.
Vị Tuần Dạ Nhân lớn tuổi này mang họ Diêu!
Hoàng cũng vậy mà Hầu cũng thế, đều là hậu bối của Diêu lão cả. Đám tiểu gia hỏa các ngươi tự mình náo nhiệt đi thôi.
. . .
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa vang lên.
Ngọc tổng quản hơi nghi hoặc, muộn như vậy rồi mà còn ai đến nữa?
Hầu Tiêu Trần lại khẽ cau mày, ông không quá chắc chắn, hoặc là nói, ông thật sự không dám xác định, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa lớn bên kia, lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Ngọc tổng quản đứng lên đi mở cửa. Đây là tổng bộ Tuần Dạ Nhân nên không cần lo lắng quá mức, có điều thật sự đã rất trễ, rốt cuộc là ai lại đến tìm bộ trưởng vào giờ này?
Cửa vừa mở, đập vào mắt nàng chính là một cái mũ chóp nhọn khá cao.
Ngọc tổng quản sửng sốt đứng nhìn.
Sau một khắc, sắc mặt nàng đột ngột biến hóa, thân thể siết chặt, nội kình đều muốn phóng ra, mà lúc này bên tai nàng lại vang lên thanh âm quen thuộc.
"Ngọc tổng quản, đã lâu không gặp!"
Dứt lời, người kia giang hai cánh tay lao đến ôm lấy Ngọc tổng quản, cười hớn hở nói: "Ta nhớ ngươi chết mất, một ngày không gặp mà cứ ngỡ là ba năm cách biệt. Ta nghĩ chắc Ngọc tổng quản cũng rất nhớ ta!"
Toàn thân Ngọc tổng quản cứng đờ, chấn động đến nỗi không nói được gì.
Ta. . . Ta nghe lầm sao?
Lý Hạo!
Đây là giọng nói của Lý Hạo ư?
Vừa nãy nàng còn mới nhắc về Lý Hạo, vậy mà trong chớp mắt đã nghe thấy thanh âm của hắn. Lẽ nào là ảo giác?
Sau một khắc, Lý Hạo buông nàng ra, cất bước tiến lên, cởi mũ dạ, ưu nhã hành lễ: "Mạt tướng Lý Hạo, tham kiến bộ trưởng!"
". . ."
Hầu Tiêu Trần bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, cố gắng đè ép hỏa khí bắn ra, hoặc là nói, không phải hỏa khí mà là cảm giác kích động không thể tưởng tượng nổi, vượt qua cả sự hoang mang nghi ngờ.
Trong nháy mắt này, ông cho là mình đã quay trở về Ngân Nguyệt.
Lý Hạo đến rồi!
Một kẻ đang bị toàn thế giới truy sát, hắn đến rồi.
Không kiêng nể gì cả, quang minh chính đại tiến tới gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của mình. Hắn nói. . . Hắn đến rồi!
Đằng sau, Ngọc La Sát đang vỗ nhẹ vào hai gò má cứng đờ của mình.
Nàng đóng cửa, muốn đi vào phòng thì bỗng dưng cánh cửa lại bị đẩy ra.
Một con chó vô tội nhìn nàng.
Mắt ngươi mù à?
Ta còn chưa vào đâu!
Ngọc tổng quản ngây người.
Con chó. . . Hắc Báo. . . Là hậu duệ của Cổ Yêu?
Thế nhưng sao lại biến thành chó con rồi?
Tâm lý nàng có chút sụp đổ, yên lặng lui về vị trí của mình, ngồi yên một góc mà nhìn Lý Hạo, nhìn Hắc Báo, nhìn bộ trưởng. . . Bộ trưởng, ngài đừng uống trà nữa, tỏ ra kinh ngạc một chút đi có được không?
Mà Lý Hạo khom lưng cúi chào đã được một lúc mà vẫn không thấy ai nói gì, đành phải tự mình đứng dậy, nghi hoặc hỏi: "Động tác như vậy không đúng tiêu chuẩn à? Bộ trưởng nhìn thấy ta mà không vui sao?"
"Vui lắm. . ."
Hầu Tiêu Trần đặt chén trà xuống, dáng cười cứng ngắc, "Rất vui, ngươi tới đây bằng cách nào?"
"Ngồi xe đạp đến."
"Cái kia. . . Ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa."
"Hay là ăn chút gì đi!"
Lý Hạo gật gật đầu: "Cũng được, chắc bộ trưởng cũng chưa ăn phải không? Vậy thì để ta mời khách. Có điều đúng là bên này đắt đỏ thật. Ban nãy ta ngồi xe đạp đến đây mà cũng mất tới 200 đồng."
Hầu Tiêu Trần cũng là lần đầu tiên gặp phải dạng người như này, trong lúc nhất thời bỗng nghẹn lời không biết nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Không có việc gì, tính vào tiền công là được. "
"Ha ha ha, bộ trưởng thật hào phóng!"
Như vậy là hào phóng rồi ấy hả?
Hầu Tiêu Trần bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới thở hắt ra một hơi: "Ngươi đến. . . Thực sự là. . . Thực sự là. . . Khiến ta. . . Vui quá đi mất!"
Lý Hạo tươi cười rạng rỡ: "Ừm, ta cũng cảm thấy vậy, ta biết mình mà đến thì bộ trưởng sẽ rất vui mà. Mặc dù đến trễ một tháng nhưng ít nhất ta cũng có mặt rồi. Nhìn thấy bộ trưởng khiến ta cuối cùng cũng có cảm giác an toàn!"
"Ha ha!" Hầu Tiêu Trần cười gượng.
Ngọc tổng quản cũng cười theo, là nụ cười hết sức bất đắc dĩ.
Lý Hạo nói năng linh tinh gì thế? Xem ra bộ trưởng cũng bị hắn làm cho bối rối rồi.
Trong văn phòng, ba người một chó mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhất thời không còn ai lên tiếng nữa.
Lý Hạo thì đang chờ Hầu Tiêu Trần đứng dậy cùng đi ăn cơm.
Nhiều người nhiều miệng, tìm một địa phương thanh vắng ăn một bữa cơm đi thôi, dù sao cũng có người nhận thanh toán rồi.
Thế nhưng… Ngài cứ ngồi ngây ra đằng đó làm gì?