Người kia ngẩn người, có phần kinh ngạc, có điều không dám nhiều lời thêm, chỉ vội vàng nói: "Hầu bộ trưởng đang ở trong phòng làm việc."
Dứt lời, y lại ân cần hỏi: "Đại nhân có cần dẫn đường không?"
"Không cần!" Lý Hạo từ chối, sau đó liền cất bước đi vào trong, có điều vừa đi được vài bước thì hắn liền quay đầu lại nhìn bọn họ, "Các ngươi không nghiệm chứng thân phận của ta sao?"
Bọn họ nghe vậy thì sửng sốt, vội lên tiếng: "Không cần đâu!"
Nói đùa!
Có người dám giả mạo thành Tuần Thành sứ cao cấp đến tổng bộ Tuần Dạ Nhân chắc?
Nếu là như vậy thì chẳng khác nào đâm đầu đến đây chịu chết.
Lý Hạo bật cười, đám người này quả nhiên rất tự tin. Nhưng… cũng quá ngu!
Nếu hắn thật sự giả mạo trà trộn vào đây rồi đánh lén, dù sau đó có bị giết thì tối thiểu hắn cũng đã chơi chết một nhóm người, không phải cũng là một loại uy hiếp sao?
Không ngờ ngay cả nghiệm chứng thân phận mà bọn họ cũng không làm.
Tốt thôi, xem như cho bộ trưởng một niềm vui bất ngờ.
. . .
Mà ngay khi Lý Hạo bước vào sảnh lớn tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Đằng sau, bên trong văn phòng bộ trưởng.
Bấy giờ, có một vị bộ trưởng đang ngồi trong phòng pha trà uống.
Tuần Dạ Nhân, ý nghĩa cũng như tên, ban đêm mới làm việc, cho nên bọn họ có đi làm thì cũng là ban đêm mới tới văn phòng.
Vị bộ trưởng này từ trước đến nay đều là buổi tối tới uống trà, ban ngày thì đến mở họp, hoặc là trực tiếp về nhà đi ngủ.
Hiện giờ chính là thời gian ngâm trà của ông. Còn đang bận rộn thì ông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Sau một khắc, vị này nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, "Tiểu Diệp!"
Rất nhanh, một nữ nhân trẻ tuổi đi đến, cung kính gọi: "Bộ trưởng!"
Lão nhân tiếp tục ngâm trà, vừa làm vừa chậm rãi phân phó: "Ngươi ra ngoài xem thử lão Tần đã tới hay chưa, trước đó đã hẹn cùng nhau uống trà, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng ông ta đâu. Nhìn xem có phải có chuyện gì phát sinh làm trễ nãi hay không."
"Vâng, ta đi ngay đây!" Nữ nhân đáp lời xong liền trực tiếp đi ra ngoài, có điều trong lòng hơi hồ nghi.
Tần bộ trưởng có nói sẽ đến uống trà khi nào?
Lão thủ trưởng già rồi nên hồ đồ thì phải, trí nhớ cũng kém đi.
Mặc dù cảm thấy là bộ trưởng nhớ lầm, nhưng Tiểu Diệp vẫn ra ngoài tìm kiếm một phen, sau khi nhìn hết một lượt vẫn không thấy Tần bộ trưởng, nàng đang định sang văn phòng khác tìm thử thì bỗng thấy đối diện có một gia hỏa đang lò dò đi tới.
Đêm hôm khuya khoắt như này. . . Chắc chắn là đối phương bị điên rồi!
Thân mặc áo khoác dài, đầu đội mũ chóp cao, tay cầm quyền trượng, rốt cuộc hắn nghĩ gì thế?
Tiểu Diệp còn đang thầm cười nhạo trong lòng thì trên lầu bỗng vang lên thanh âm của bộ trưởng: "Tiểu Diệp, lên đây đi, có lẽ ta nhớ lầm rồi!"
Nghe thế, Tiểu Diệp nhẹ nhàng thở ra, còn nhớ rõ như vậy là tốt.
Mà lão nhân cũng vừa khéo nhìn thấy Lý Hạo trong tạo hình hết sức kỳ dị. Ông không khỏi nghi hoặc một chút, có phần ngoài ý muốn. Lại nhìn thấy tiểu cẩu sau lưng hắn thì càng thêm ngạc nhiên. Ở đâu ra người trẻ tuổi và một đầu đại yêu thế này?
Mà Lý Hạo cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Cách đó không xa, trên cửa sổ của một tòa nhà nho nhỏ có một mái đầu hoa râm đang nhìn xuống đây.
Lý Hạo vừa nhìn thoáng qua liền khẽ cau mày.
Tuần Dạ Nhân đúng là không đơn giản!
Hắn không thấy được cái gì, dù là ánh mắt cũng không thấy được vật gì đặc biệt, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của cường giả.
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Mà nơi xa, lão nhân thấy vậy thì hơi bất ngờ. Hắn cảm nhận được khí tức của ông.
Người này là ai?
Quang minh chính đại tiến vào tổng bộ Tuần Dạ Nhân, xem bộ dáng thì có vẻ là muốn đến gặp Hầu Tiêu Trần bên kia.
Võ sư, đại yêu, người trẻ tuổi, kiếm ý. . .
Thời khắc này, dù là lão nhân thì cũng khó kiềm được sự kinh ngạc.
Là hắn ư?
Không thể nào!
Điều đó không có khả năng!
Lão nhân bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục uống dở chén trà, tiếp đó không nhịn được lại cười rộ lên!
Ma Kiếm?
Không đến mức ấy đi!
Ông thật sự không nghĩ tới Ma Kiếm sẽ quang minh chính đại xuất hiện tại Thiên Tinh thành, xuất hiện tại tổng bộ của Tuần Dạ Nhân. Có điều ngẫm lại thì người ta từng là Tuần phủ, theo lý thuyết thì nên tới đây báo cáo công tác.
Đây vốn chính là chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng… Ngươi vừa mới gây ra họa lớn ở phương Đông xong.
"Hầu Tiêu Trần quả nhiên lớn mật!" Lão nhân thì thào cảm khái.
Đây là do Hầu Tiêu Trần gọi tới sao?
Điên rồi!
Không chỉ mình Hầu Tiêu Trần điên rồi mà cả tên Lý Hạo kia cũng phát điên. Không, không, là cả đám gia hỏa Ngân Nguyệt đều phát điên mới đúng!
Hiện tại triệu tập Lý Hạo tới Thiên Tinh thành là vì chuẩn bị làm một vố lớn ư?
Chết một vị Quốc công tiền nhiệm còn chưa đủ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn gây ra đại chiến khắp nơi?
"Có vẻ thực lực không yếu. Đầu đại yêu kia cũng vậy, nghe nói nó còn là hậu duệ của Cổ Yêu. Nhưng dù là thế thì đây cũng không phải là Ngân Nguyệt, là sân nhà phương Đông của các ngươi."
Lão nhân lại uống một ngụm trà, lúc này, thư ký Tiểu Diệp đi đến, "Bộ trưởng, có cần truyền tin cho Tần bộ trưởng không?"
"Không cần." Lão nhân hỏi: "Hoàng bộ trưởng có ở đây không?"
"Ngài ấy đã ra ngoài."
"Đạo Kiếm xuất quan chưa?"
"Vẫn chưa."
Thư ký hơi nghi hoặc, bình thường lão nhân không quản sự, trước đây đều là do Hoàng Long bộ trưởng chủ trì, gần nhất thì hai vị bộ trưởng Hoàng - Hầu tranh phong, sao bây giờ lão nhân cũng bắt đầu muốn nhúng tay vào rồi?
Càng khiến cho nàng kinh ngạc hơn, ấy là lão nhân cười nói: "Qua nói với Hầu bộ trưởng, nếu có rảnh thì đến chỗ ta ăn một bữa cơm. Hắn tới đây đã được một thời gian mà nội bộ còn chưa làm bữa tiệc chào mừng, đúng là thiếu sót. Những năm qua ta có phần lực bất tòng tâm, cũng không để ý nhiều đến những thứ này, không nghĩ đến Tiểu Hoàng cũng có chút chậm trễ, nên sớm tổ chức bữa tiệc chào đón Hầu bộ trưởng mới phải."
Thư ký trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh đáp: "Vâng, lát nữa ta sẽ qua văn phòng tìm Hầu bộ trưởng chuyển lời."
"Ừm!" Lão nhân khẽ gật đầu, "Không vội. Mặt khác, những tư liệu liên quan đến việc điều động nhân sự, sắp xếp cấp dưới đến báo cáo, đều đưa tới cho ta xem."
"Số hồ sơ này đều đang ở chỗ Hoàng bộ trưởng bên kia."
"Vậy ngươi qua đó một chuyến lấy về đi, ta xem một chút."
Thư ký kinh ngạc, rốt cuộc vị này có ý gì? Có điều tuy rằng trong lòng nghi ngờ vạn phần, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp: "Vâng, ta đã biết! Nếu Hoàng bộ trưởng không đồng ý..."
Lão nhân mỉm cười, "Làm sao có thể? Chẳng lẽ ý ngươi là ta nên về hưu rồi?"
Thư ký không dám nói gì, uy nghiêm của cấp trên vẫn còn đây.
Vị này đã nắm giữ Tuần Dạ Nhân 20 năm, chỉ là mấy năm gần đây có phần im hơi lặng tiếng, không có việc gì thì thích ngồi uống trà đọc báo, hoàn toàn là tư thái nhàn nhã dưỡng lão.