Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1051 - Chương 1051 - Tuần Thánh Sứ Cấp Cao

Chương 1051 - Tuần Thánh Sứ Cấp Cao
Chương 1051 - Tuần Thánh Sứ Cấp Cao

Lý Hạo khẽ nhắm mắt lại, chớp chớp một hồi, lúc này vô số chùm sáng nơi xa mới biến mất. Còn nhìn tiếp thì hắn sợ mình sẽ biến thành kẻ mù cũng nên.

Đây là kỹ năng mà hắn mới phát hiện gần đây, trước kia là hắn bị động quan sát, nhưng hiện tại thì khác, hắn có thể khống chế một chút, thời điểm không muốn nhìn thì có thể che đậy lại.

Xem ra quanh đây có rất nhiều cường giả.

Không hổ là khu vực trọng yếu nhất của vương triều, không biết có bao nhiêu Húc Quang ở tổng bộ Tuần Kiểm Ti và Tuần Dạ Nhân, có lẽ còn có không ít Đệ lục cảnh tồn tại.

Lúc Lý Hạo đi trên đường, hắn cảm nhận được một chút cảm giác đặc thù.

Có người… Hoặc là nói có bảo vật đang nhìn mình.

Có lẽ đây là hệ thống giám sát cùng loại với hệ thống ở Quốc công phủ.

Cũng phải, nơi này rất trọng yếu. Thế nhưng bọn họ vẫn để tùy ý người đi đường qua lại, hiển nhiên là vì Cửu Ti hoàn toàn tự tin có thể giải quyết hết thảy phiền phức.

Có điều đối với Lý Hạo mà nói thì hệ thống giám sát này không có tác dụng mấy.

Hắn là võ sư, hơn nữa còn là một vị võ sư cường đại.

Cộng thêm có gương đồng trong người, cùng với việc hắn đã hấp thu rất nhiều năng lượng thần bí Ám hệ, cho nên có dò xét hắn thì cũng không dò ra được cái gì.

Hắn nhìn chung quanh một lượt, cũng không nghe theo lời nữ hài dặn dò trước đó là đừng loạn nhìn.

Đến nơi này thì ai mà không hiếu kì quan sát, trẻ con biết cái gì.

Có vẻ tiểu cô nương cũng không quá quen thuộc với nơi đây, trên đại thể chỉ biết một vài cơ cấu phân bố, nhưng nhìn bộ dáng thì hẳn là rất ít khi đến.

Nàng dẫn Lý Hạo men theo đường cái đi lên phía trước, thận trọng nói: "Nơi này đều là chốn của quan lại quyền quý, phía trước chính là con đường dẫn đến Hoàng cung. Ngươi tuyệt đối đừng chạy loạn, cũng không thể đi tới bên kia. Hoàng thất.... Nói chung là đừng tới gần, bằng không thì ngươi chết chắc!"

Lý Hạo khẽ gật đầu, lấy từ trong vạt áo ra hai tờ tiền giấy, "Đến đây thì ta tự biết tìm đường rồi. 200 tinh tệ, không cần thối!"

Nữ hài hết sức vui mừng, vội vàng nhận lấy hai tờ tiền, nàng sờ lên túi áo, phát hiện thật sự không có tiền để thối lại thì xấu hổ nói: "Vậy ta không khách khí nữa. Đại ca đúng là người hào phóng, lần sau có việc thì tùy thời gọi ta. Ta tên là Vũ Kỳ, thường hướng dẫn khách tìm đường tại khu đông thành bên kia. Bên này có chút. . . Có chút khiến người ta sợ hãi. Đại ca mà có việc đến đông thành thì đừng tùy tiện tìm đứa trẻ khác, đại ca biết tìm ta ở đâu mà."

Nói xong, tiểu cô nương liền quay đầu chạy trước, hiển nhiên là đã sớm muốn rời đi, nếu không phải vì bạo gan kiếm chút tiền thì nàng ta nào dám tới đây.

Lý Hạo cười cười, lâu lâu hào phóng một lần cũng không sao, chỉ là 200 tinh tệ mà thôi, cũng may là tìm được một người không tệ, ít nhất còn dẫn đường cho mình đến đúng nơi đàng hoàng.

Hắn thả Hắc Báo xuống đất, kỳ thật gia hỏa này rất nặng, ôm lâu cũng thấy mỏi.

Lý Hạo lấy ra một chiếc mũ có chóp cao đội lên, tiếp đó lại vung tay, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh kiếm, nhưng rất nhanh thanh kiếm đã biến thành cây gậy… Không đúng, là quyền trượng!

Hình như quý tộc đều ăn diện như vậy.

Ai mà biết được!

Lý Hạo mỉm cười, cất bước đi về phía có chùm sáng đang trải rộng ra đằng xa.

Trên đường cái cũng có một số người qua lại.

Còn có cả những người mặc đồng phục tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti, có vẻ là đang đi tuần tra.

Nhìn thấy cách ăn diện của Lý Hạo, lại nhìn Hắc Báo không bị xích dây đang lững thững đi theo sau… Cũng không giống như nữ hài nói trước đó, cả hắn và tiểu cẩu đều không bị ai bắt lại.

Ngang nhiên dắt thú cưng thoải mái đi lại trên đường cái dẫn tới Tuần Kiểm Ti thì đa phần đều không phải là người bình thường. Cho nên nếu không có việc gì thì tuần kiểm cũng không muốn dây dưa vào những người như vậy.

Lý Hạo thấy thế liền to gan hơn một chút, trực tiếp đi ra giữa lối đi. Đằng sau, Hắc Báo vội ngoan ngoãn đi theo.

Một người một chó cứ như vậy đường hoàng đi trên đường cái hướng về phía tổng bộ Tuần Kiểm.

Đi về phía trước hồi lâu, cuối cùng trước mắt Lý Hạo cũng xuất hiện một tòa nhà thật lớn, chiếm diện tích rất rộng. Bên ngoài có người đứng canh gác, những người này đều diện đồng phục của Tuần Dạ Nhân.

Đồng phục của Tuần Dạ Nhân và Tuần Kiểm Ti tuy có điểm khác biệt, thế nhưng điểm khác biệt này thật sự rất nhỏ, cũng chỉ có những người trong ngành như Lý Hạo mới có khả năng liếc mắt liền nhận ra.

Lý Hạo thẳng bước đi về hướng tòa nhà này.

Bên ngoài cổng lớn có 6 vị Siêu Năng Giả đang làm nhiệm vụ canh gác, thực lực không yếu nhưng cũng không tính là quá mạnh, đều là Nhật Diệu cảnh.

Có điều trận thế như vậy đã đủ để thể hiện sự cường đại của Hoàng thành.

Phải biết, tại Ngân Nguyệt, một vị Nhật Diệu đã có thể đảm nhiệm chức phó bộ trưởng.

Nhìn thấy Lý Hạo ung dung mang theo một con chó đi tới, mấy vị Siêu Năng Giả khẽ nhíu mày, nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã của người đối diện thì không dám tùy tiện trở mặt. Có người trầm giọng lên tiếng: "Đây là khu vực trọng địa của Tuần Dạ Nhân, không thể tự tiện xông vào! Nếu có bản án cần giải quyết thì đến Tuần Kiểm Ti báo án. . ."

Lý Hạo lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện một khối lệnh bài, chính là lệnh bài đại biểu thân phận Tuần Thành sứ cao cấp.

Vừa nhìn thấy lệnh bài này, mấy người đối diện đều ngây ra.

Tuần Thành sứ cao cấp!

Đây không phải là quan viên cấp thấp, chỉ là… Người trước mắt đây trông không quen mắt lắm!

Không phải người của tổng bộ sao?

Hay là người của hành tỉnh phụ cận?

"Vị đại nhân này, ngài là. . ."

Có người tiến lên hỏi thăm, Lý Hạo mỉm cười đáp: "Bộ trưởng yêu cầu ta đến báo cáo công tác. Ngại quá, không lẽ bây giờ quá muộn rồi à?""Bộ trưởng ư? Xin hỏi ngài, là vị bộ trưởng nào vậy?"

"Hầu Tiêu Trần bộ trưởng!"

Bình Luận (0)
Comment