"Nếu ngươi đủ cường đại thì người người đều muốn tranh ngươi về, còn ngược lại thì dù ngươi có bản lĩnh cách mấy cũng vô dụng! Không nói đâu xa, ta biết có một vị lão sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì là không biết, kết quả trường học lại đóng cửa, ngài ấy đành chịu cảnh thất nghiệp. Vài ngày trước, ta còn bắt gặp vị này đang bán đồ ăn ngoài chợ kia kìa."
"Nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là kẻ đọc sách đúng không? Ngươi muốn đến Hoàng thành bên này để tìm công việc à?" Nữ hài lẩm bẩm khuyên nhủ: "Đừng ôm hi vọng quá lớn, bây giờ là thời đại siêu năng quật khởi, người bình thường như chúng ta không có cơ hội gì đâu. Chẳng hạn như công việc tay chân đi, người ta vung tay lên đã bằng năng suất của 100 người như ngươi gộp lại. Trước kia muốn lợp mái nhà thì phải thuê công nhân làm trong mấy ngày, hiện tại chỉ cần một vị Siêu Năng Giả ra tay trong vài giờ là xong tất."
"Đọc sách thì có tác dụng gì? Dù có học đến chức vị lão sư, nhưng chỉ cần trường học đóng cửa thì ngươi cũng phải đi bán thức ăn thôi. Làm kế toán cũng vậy, ngươi cắm đầu cắm cổ học toán cho thật tốt thì cũng chẳng bằng người ta bật hack siêu năng, thứ ngươi dùng nửa ngày để tính toán, người ta liếc mắt liền thấy kết quả. Tìm một vị Siêu Năng Giả tới một tháng một lần, tốc độ và giá cả còn hợp lý hơn thuê ngươi làm cả tháng."
Nữ hài thở dài, "Cho nên sau khi siêu năng quật khởi, đừng nhìn nhà cao tầng ngày càng nhiều, thoạt nhìn đời sống có vẻ càng thêm phồn hoa, trên thực tế, dân chúng bình thường như chúng ta lại càng thảm. Trước kia ít nhiều cũng có thức ăn lấp đầy bao tử, bây giờ ấy à… Kiếm tiền quá khó khăn rồi!"
Lý Hạo nhẹ gật đầu.
Không sai!
Trước đó Hồng Nhất Đường từng cảm khái, cường giả siêu năng nên làm cho bách tính bình dân chút chuyện, mà hôm nay đến Thiên Tinh thành, nghe cô bé này nói chuyện thì Lý Hạo mới chợt phát hiện, nơi mà Siêu Năng Giả xuất hiện càng nhiều thì ngược lại sẽ càng nghiền ép không gian sinh tồn của người dân bình thường.
Việc lao động chân tay, việc cần tới trí nhớ tính toán, việc cần người đọc sách… đều không có đất dụng võ nữa. Chỉ đơn giản muốn kiếm cơm ăn thôi cũng đã khó khăn hơn nhiều so với lúc trước.
Giá cả ngày một tăng cao, nếu không có thực lực thì cuộc sống chắc chắn sẽ càng lúc càng khổ.
Lý Hạo rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy rốt cuộc siêu năng là tốt hay xấu?"
"Nếu ta có lực lượng siêu năng thì là chuyện tốt, không có thì là chuyện xấu!" Nữ hài không chút do dự đáp: "Không có thì đúng là hết sức bi thảm! Còn có thì đời sống sẽ rất dễ chịu. Những vị quan trên kia lẽ ra nên ra luật hạn chế Siêu Năng Giả, không nên để bọn hắn tranh giành việc làm với chúng ta!"
"Hoặc là tìm việc làm dành riêng cho bá tính bình dân, đâu phải ai cũng đều có thể thành Siêu Năng Giả. Cứ tranh đoạt bất công như hiện giờ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết đói cả."
Lý Hạo khẽ gật đầu, lời nàng nói rất có lý.
Lúc này, xe đạp đã bon bon chạy đến một khu vực có phong vị trông hơi cổ xưa.
Nữ hài mở miệng: "Xuống xe thôi. Cửu Ti bên này, ngoại trừ mấy vị quan trên ra thì không ai có thể lái xe hay đạp xe vào đó, chỉ có thể tự mình đi bộ vào trong. À phải, ngươi nhớ đừng nhìn đông nhìn tây, cẩn thận bị lính canh xem như người xấu mà bắt lại, thế thì xong đời."
"Còn nữa, nhìn thấy ai ăn mặc hoa lệ thì đừng nhìn chằm chằm họ, đều là đại nhân vật cả đấy, coi chừng bị xem là mạo phạm rồi bị bắt đi, giết chết. Người ta thì không sao đâu, tùy tiện gán cho ngươi một cái tội danh nào đó, chẳng hạn như thành viên của tam đại tổ chức là xong, dù sao cũng không ai đứng ra kêu oan cho ngươi."
Lý Hạo nhíu mày: "Ngay dưới mí mắt của Cửu Ti mà cũng có kẻ dám làm như thế?"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần người ta là kẻ có lai lịch là được!"
Lý Hạo thở hắt ra, cũng đúng, quen thuộc liền tốt. Xem ra tất cả mọi người đều đã quen dần với những chuyện tương tự.
Đặc quyền là thứ đã xâm nhập vào lòng người.
Lý Hạo không hỏi thêm, hắn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn một đầu đại đạo phía trước, nó nối thẳng đến chỗ sâu hun hút, nhìn thoáng qua trông như vực sâu ăn thịt người.
Đầu đại đạo này rất dài, ven đường đều được đặt tên, nhưng không lấy tên theo Cửu Ti hay Tuần Dạ Nhân, mà là lấy theo tục xưng.
Ví dụ nơi này được gọi là đường Cửu Long.
Cửu Long nhả châu, bảo vệ Hoàng thất.
Đương nhiên, bảo vệ là chuyện của năm đó, còn bây giờ là bao vây.
Nữ hài dựng xe đạp lên xong, vui vẻ chạy đến nói: "Ta nói không sai đúng không? Nếu ngươi đón xe thì tối thiểu cũng phải mất cả tiếng nữa mới tơi nơi, kẹt xe chết ngươi!"
"Đúng rồi, nhớ canh chừng tiểu cẩu của ngươi, để nó đi bậy ở đây là gặp phiền toái lớn đấy!" Nàng lại dặn dò vài câu, sau đó chỉ vào con đường phía trước rồi nói: "Đây là con đường chính dẫn đến Tuần Kiểm Ti. Nơi này có rất nhiều cơ quan trực thuộc Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân ở ngay phía trước, cách tổng bộ Tuần Kiểm Ti không xa lắm."
Dứt lời, nàng liền bước lên đường chính, có điều không đi ngay giữa lối mà là đi chếch qua một hướng, vừa đi quay đầu dặn dò Lý Hạo: "Nhớ phải đi né qua một bên, lối đi ở giữa là dành cho một vài đại nhân vật, nhớ chưa? Người có thể đi ở chính giữa thì đều không tầm thường. Chờ tới ngày nào chúng ta có thể đi lên đó thì không cần cẩn thận trước cẩn thận sau như bây giờ nữa."
Hai bên đường lờ mờ lộ ra.
Ngoại trừ những tòa nhà hành chính của các cơ quan tổ chức ra thì nơi này còn có nhà dân bình thường và cả cửa hàng buôn bán, thế nhưng có vẻ khu vực trung tâm sầm uất nhất thì sinh ý cũng không quá tốt, ngược lại hai bên đường thì còn có người qua lại.
Thoạt nhìn thì hẳn là đều đến đây du lịch, muốn nhìn xem uy nghiêm của tổng bộ Tuần Kiểm Ti trông như nào.
Lý Hạo hiện giờ suýt đã bị chói đến mù mắt!
Quá nhiều chùm sáng!
Hoặc là nói, chùm sáng hiển thị lít nha lít nhít đến nỗi hắn không phân biệt được đâu là người mạnh đâu là kẻ yếu, chỉ cảm thấy một mảng trời trước mặt còn sáng lóa rạng rỡ hơn cả ban ngày.