Thời khắc này Lý Hạo đã bắt đầu lo lắng tới việc chuẩn bị đường lui cho mình, về phần tại sao lại bị người đuổi giết ở Thiên Tinh thành thì… Ai biết được, lo trước vẫn tốt hơn!
Nữ hài vui vẻ vạn phần, cấp tốc leo lên xe rồi vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía sau: "Lên xe đi! Đúng rồi, ngươi ôm con chó kia nhé. À mà hành lý của ngươi đâu?"
"Không mang."
"Không có hành lý sao?" Nữ hài có phần ngoài ý muốn, thế nhưng rất nhanh đã liến thoắng tiếp: "Ngươi có chỗ ở tại nơi này rồi đúng không? Cũng tốt, nếu có gì cần thì vẫn có thể tìm ta."
Lý Hạo cười cười không đáp, trực tiếp ngồi lên yên sau, không có vờ khách khí bảo để hắn chở.
Dù sao thì hắn cũng đã bỏ tiền ra, vả lại hắn đâu biết đường.
Đương nhiên, xem tay chân người ta đều nhỏ xíu, lại so sánh chính mình và Hắc Báo gom chung vào một chỗ, không đến 1000 cân thì cũng phải tới 800 cân. Lý Hạo không thể không âm thầm giúp đỡ đối phương một chút.
Nữ hài cong lưng đạp xe, đạp một hồi, nàng bỗng quay đầu lại bắt chuyện: "Sao ngươi nhẹ thế nhỉ?"
"Nhìn đường!"
Lý Hạo câm nín, vừa mới có một chiếc xe lớn xẹt ngang qua kia kìa, ngươi đạp xe mà không cần nhìn đường sao?
Nữ hài nghe vậy liền cấp tốc quay đầu, thế nhưng cũng không sợ, lá gan ngược lại rất lớn.
Tiểu cô nương cũng không quên chức trách ‘hướng dẫn viên du lịch’ của mình, lúc này vừa đạp xe vừa giương cằm giới thiệu: "Nhìn đi, bên kia là địa phương nổi danh nhất thành đông, thế giới hưởng lạc, hì hì. Nam nhân các ngươi hẳn là đều thích đi, cả một con đường đều kinh doanh thứ ấy, nghe nói giá cả cũng không đắt."
Lý Hạo hờ hững lắng nghe.
Nữ hài vẫn cong lưng đạp liên hồi, mặc dù thân thể Lý Hạo cơ hồ đang lơ lửng trên không, giảm bớt không ít sức nặng cho tiểu cô nương, thế nhưng nàng ta vẫn khá mệt, xem ra thể lực cũng chẳng tốt lắm. Có điều trên đường đi vẫn rất nhiệt tình giới thiệu cảnh quan khắp bốn phương tám hướng cho Lý Hạo nghe.
Tuy Lý Hạo không nói gì nhưng vẫn luôn tập trung lắng nghe và nhớ kỹ.
Rất nhanh, các tòa nhà cao tầng đã dần ít đi.
Nữ hài lại giới thiệu: "Cửu Ti rất rộng, tọa lạc trên chín đầu đường phố, ngươi muốn tới khúc đường nào? Có vị trí cụ thể không? Mỗi con phố đều rất dài, phương hướng di chuyển cũng không giống nhau."
"Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân."
"Ồ, ngươi muốn đến đó à?" Nữ hài hơi kinh ngạc: "Tuần Dạ Nhân là nơi tập trung rất nhiều Siêu Năng Giả, ngươi muốn tìm người ở đó sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi cũng là Siêu Năng Giả?" Nói đến đây, tiểu cô nương liền tự phủ nhận luôn, "Không phải đâu nhỉ, siêu năng bình thường mà nói thì đều không dám tới bên kia, ngươi là đi tìm bằng hữu hay là thân thích?"
"Xem như bằng hữu đi."
"Vậy thì ngươi phải cẩn thận một chút."
Nữ hài thấp giọng kể: “Ta nghe người ta nói, vài ngày trước bên Tuần Dạ Nhân có một vị bộ trưởng mới đến nhậm chức, tính cách rất hung dữ, chỉ trong vài ngày đã giết rất nhiều người. Chẳng những giết người mà ông ta còn chạy tới đại náo Thiên Tinh học viện! Đây chính là học viện trực thuộc Hoàng gia đấy, mọi người bảo chỉ e ông ta không sống được quá lâu. Ta thấy giọng ngươi khá giống khẩu âm phương Bắc, đừng bảo ngươi đến tìm mấy người mà vị kia mang theo tới nhé?"
Nói đến đây, nữ hài bất giác thấy run sợ, "Ta nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng có đi tìm, những người mà ông ta mang tới đều chớ nghĩ tới việc có thể sống sót trở về phương Bắc!"
Lý Hạo nhíu mày, "Đây là Hoàng thành, có kẻ to gan như vậy sao?"
"Hoàng thành thì thế nào?"
Nữ hài xem thường, "Dưới chân Hoàng thành có rất nhiều thứ hắc ám, ta cho ngươi biết, mới năm ngoái thôi đã có một vị đại nhân vật chết ngay phía ngoài Hoàng cung, nghe đồn là do rớt xuống nước mà chết đuối. Vớ vẩn! Ai mà chẳng biết vị kia là Siêu Năng Giả lợi hại, lời như vậy ai thèm tin. Đáng tiếc không có người nào dám điều tra, người chết thì cũng đã chết rồi, hẳn là do Hoàng thất có cấu kết với. . ."
Nữ hài bỗng im bặt trong nháy mắt, hồi lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: "Ban nãy ta nói lung tung thôi, ngươi đừng coi là thật. Còn có, nếu ngươi thật sự đến từ phương Bắc thì đi qua nhìn bằng hữu của ngươi một cái rồi mau đi đi thôi. Bằng hữu của ngươi chắc không phải đại nhân vật gì đâu đúng không? Nếu là tiểu nhân vật, là tên lính quèn thì không sao, không có vấn đề gì."
Lý Hạo cười cười không đáp.
Mồm mép của tiểu cô nương này đúng là quá nát, lời gì cũng dám nói.
Hắn vốn tính im lặng chờ đối phương dẫn đường đến nơi là được, không cần phản ứng nhiều lời với tiểu cô nương nhà người ta, nhưng hiện giờ lại nhịn không được hỏi thêm mấy câu: "Sao ban nãy vừa nhìn thì ngươi đã biết là ta cần người dẫn đường?"
"Nhìn ngươi là biết ngay người ngoài tới còn gì."
". . ."
Rõ ràng như vậy sao?
Lý Hạo nghi ngờ hỏi: "Là do ta mặc quần áo không phù hợp hay như nào? Ta thấy mình và những người đang đợi xe buýt lúc nãy trông không khác gì nhau mà."
Tiểu cô nương xem thường nói: "Khác biệt rất lớn! Người ta hoặc là cúi đầu xem báo, hoặc là an tâm chờ xe, mỗi ngươi hết nhìn đông lại nhìn tây, bộ dáng. . . Khụ khụ, chính là dáng vẻ không biết nên tìm đường như thế nào."
Suýt chút nữa nàng đã buột miệng bảo: Bộ dáng như kẻ nhà quê lên phố!
"Với lại mọi người đều biết phải đi bộ dọc theo vạch qua đường, còn ngươi thì cứ thế xông ngang đường cái, đừng bảo ngươi chưa từng đi qua đường cái nào lớn như thế nhé?"
". . ."
Lý Hạo bật cười, bị khinh bỉ rồi, có điều cũng không quá quan trọng.
"Ngươi còn nhỏ như này mà đã biết đi kiếm tiền rồi à?"
"Ngươi bảo ai nhỏ?"
Nữ hài mất hứng, có điều nghĩ tới đây là ‘kim chủ’ hiện tại của mình thì không khỏi cười hì hì nói: "Sớm ra ngoài lăn lộn kiếm tiền nuôi gia đình, không phải rất tốt sao?"
"Cũng đúng. Nhưng ngươi không phải đi học sao?" Lý Hạo hỏi. "Ta nghe nói Hoàng thành bên này có nền giáo dục rất tốt, với tuổi tác của ngươi thì hẳn là có đọc sách chứ?"
"Đọc sách ư..."
"Thôi đi.” Nữ hài khịt mũi coi thường, "20 năm trước đọc sách còn hữu dụng, bây giờ thì làm được gì? Trừ phi đến những học viện dành cho Siêu Năng Giả, bằng không có tốt nghiệp ra cũng vô dụng! Thời nay muốn làm quan thì không nhìn ngươi đọc được bao nhiêu cuốn sách, biết được bao nhiêu chữ, mà chỉ nhìn xem thực lực ngươi mạnh tới cỡ nào!"