Nữ nhân chỉ muốn thốt lên: Trình độ toán học của ngươi thật tốt, quá lợi hại!
Nàng ta miễn cưỡng duy trì nụ cười, "Quý khách, Cửu Long Các cũng không phải là nơi bình thường. Quý khách có thể nhìn thấy khắp nơi đều có năng lượng thần bí tràn lan, thậm chí trên tầng chín còn có cả sinh mệnh chi tuyền."
"Sinh mệnh chi tuyền?"
"Đúng vậy, dĩ nhiên số lượng không quá nhiều, nhưng vẫn đủ để lan tràn ra khắp cả tầng, bảo đảm sẽ khiến cho quý khách hài lòng khi dùng bữa tại đây."
Lý Hạo kinh ngạc, "Nói vậy thì chi phí dùng bữa trên tầng chín sẽ đắt đỏ hơn các tầng dưới?"
"Đương nhiên. Dưới tình huống bình thường thì sẽ khoảng từ 100 khối Thần Năng Thạch trở lên."
Lý Hạo líu lưỡi, đấy là con số tối thiểu, nói như vậy thì ít nhất mỗi ngày chín căn phòng nhỏ tại đây sẽ cống hiến được hơn ngàn khối Thần Năng Thạch vào doanh thu của Cửu Long Các.
Cộng thêm doanh thu của tám tầng còn lại thì bọn họ phải thu được đến năm ba ngàn khối Thần Năng Thạch mỗi ngày.
Mà đó chỉ là mức tiêu phí thấp nhất, dưới tình huống bình thường, chẳng phải là nói mỗi ngày Cửu Long Các kiếm được trên dưới 10.000 khối Thần Năng Thạch?
Ông trời ơi…
Lý Hạo tính toán một lượt, lại hỏi: "Cửu Long Các mở được bao nhiêu năm rồi?"
"80 năm."
"Bắt đầu thu Thần Năng Thạch từ khi nào?"
Ngươi đang điều tra hộ khẩu đấy à?
Nụ cười trên mặt nữ quản lý đã trở nên căng cứng.
"Khoảng mười năm đổ lại đây."
"Doanh thu hằng năm hẳn phải trên 3 triệu khối Thần Năng Thạch đúng không?"
Nữ quản lý bất đắc dĩ nhìn sang Hầu Tiêu Trần như tỏ ý cầu xin tha thứ.
Đây là ai?
Là thuộc hạ của ngài sao?
Rốt cuộc hắn muốn hỏi cái gì?
Hầu Tiêu Trần tỏ vẻ như bản thân không nghe thấy, thậm chí còn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn đám người Lý Hạo bọn họ. Mà Lý Hạo thì vẫn đang tiếp tục truy hỏi: "Không thể nói à?"
"Không phải. . ."
"Vậy là thu nhập được trên 3 triệu khối đúng không?"
"Không có. . . Không có."
Nữ quản lý muốn sụp đổ luôn rồi, kỹ năng tiếp khách của nàng chính là nhất lưu tại đây, chưa từng có khách hàng nào nói nàng xử sự không tốt. Nàng vẫn luôn tuân theo tôn chỉ biết gì trả lời đó, cố gắng tối đa làm hài lòng khách quý, thế nhưng trường hợp như hiện tại… Thật là hiếm thấy!
Đây là lần đầu nàng gặp phải loại người này!
Cuối cùng, nữ quản lý không thể làm gì khác hơn, đành phải nói: "Doanh thu hằng năm không nhiều tới mức đó đâu, ước chừng trên dưới 1 triệu khối mà thôi, vả lại đó không phải là lợi nhuận ròng, bọn ta còn phải bỏ ra rất nhiều chi phí để mua sắm các loại thiên tài địa bảo."
"Vậy tối thiểu cũng phải thu được 10% lợi nhuận ròng chứ, đúng không?"
Lý Hạo tính toán một phen, "Một năm tối thiểu thu về 100.000 khối, 10 năm là 1 triệu khối. Các ngươi đây là nộp lên cho Hoàng thất, hay là tự mình lưu lại tồn kho?"
". . ."
Sắc mặt nữ quản lý triệt để thay đổi.
Rốt cuộc ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp đoạt tiền tài của bọn ta?
Ngươi có biết đây là đâu không?
Đây chính là hạch tâm của Cửu Ti, là địa bàn bên cạnh Hoàng thất.
Vậy mà lại có người tới hỏi nàng Cửu Long Các xử lý doanh thu hằng năm như thế nào sao?
Nữ quản lý thật sự câm nín, nửa ngày sau mới khó nhọc lên tiếng: "Vấn đề của quý khách… Ta không cách nào trả lời, việc này không phải do ta phụ trách."
Nói đến đây thì vừa khéo cửa thang máy cũng đã mở ra. Nữ nhân lập tức dẫn đầu đi ra ngoài, biểu hiện có phần thất thố.
Kiềm chế tốt thật!
Lý Hạo đi phía sau âm thầm sờ cằm, trong lòng nghĩ đến câu hỏi mới rồi của mình.
Chắc chắn có!
Ít nhất Cửu Long Các phải thu về 1 triệu khối Thần Năng Thạch lợi nhuận.
Cũng không biết bọn họ có đưa đến Hoàng thất hay không. Nếu đưa tới đó thì…
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Hạo lại nảy số một vấn đề khác: "Chúng ta tới đây ăn thì có thể ghi nợ trả sau được không?"
". . ."
"Có thể!" Nữ quản lý cắn răng đáp.
"Hầu bộ có thể gán nợ vào sổ sách của Tuần Kiểm Ti, chỉ là hạn mức có giới hạn."
"Giới hạn tối đa là bao nhiêu?"
"1000 khối mỗi năm!"
Lý Hạo kinh ngạc, nhiều như vậy à?
"Thế chức vụ Tuần Phủ thì sao?"
"500 khối."
"Tuần Thành sứ cao cấp?"
"100 khối." Dứt lời, nữ nhân lại bổ sung thêm: "Điều khoản này chỉ được tính vào hệ thống Tuần Kiểm Ti tại Thiên Tinh thành."
Hiểu rồi!
Lý Hạo cộng nhẩm rất nhanh, không khỏi tươi cười nhìn sang Hầu Tiêu Trần, nói vậy thì ba người chúng ta có thể gán nợ lên tới 1600 khối rồi.
Đừng nói mỗi nữ quản lý, đến cả Hầu Tiêu Trần cũng cảm thấy tim mình thật là mệt mỏi!
Hủy diệt hết đi!
Mau đem gia hỏa này ra ngoài xử lý đi!
"Ăn cơm trước đã, những việc này lại nói sau!"
Hầu Tiêu Trần vội vàng bước về phía một gian phòng, Ngọc tổng quản cấp tốc đuổi theo.
Bấy giờ, trên tầng chín, ngoại trừ phòng khách to lớn thì chín căn phòng nhỏ còn lại trông đều na ná với một đại sảnh đơn độc.
Mà 4 căn phòng trong số đó đã có người ngồi, xem ra là có 4 vị cục trưởng của Cửu Ti đang ở đây dùng bữa.
Trong lòng Lý Hạo khẽ động, ánh mắt dõi sang những căn phòng này, sau một khắc, đôi mắt đột ngột nhói đau khiến hắn phải lập tức nhắm chặt mắt lại.
Má nó!
Có không ít cường giả, mấu chốt ở chỗ thứ mà hắn nhìn thấy chưa chắc đã là toàn bộ. Có vài người nếu là võ sư thuần túy thì hắn sẽ không nhìn ra.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong bốn căn phòng nhỏ kia.
Có người liếc mắt nhìn ra ngoài, khẽ cau mày. Có người nhìn xuống Hoàng cung bên dưới từ khung cửa sổ, không quay đầu lại mà chỉ bình tĩnh phân phó: "Đi ra xem thử là ai mới lên, kẻ đó mang theo tu sĩ thiên nhãn sao? Hắn muốn làm cái gì?"
"Vâng!"
Rất nhanh đã có người lĩnh mệnh rời đi.
Lý Hạo từ trước đến nay đều ‘nhìn trộm’ thuận lợi, không nghĩ tới ban nãy chỉ vừa nhìn một chút mà đã nhanh chóng bị phát giác, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Bên tai hắn chợt vang lên thanh âm của Hầu Tiêu Trần, "Không nên loạn nhìn, ta mang ngươi đến đây là để làm quen tình hình một chút, không phải để ngươi tự tìm phiền toái. Muốn gây chuyện thì chỉ cần nhìn chằm chằm một nhà là đủ, cùng lúc nhìn chằm chằm mấy nhà làm gì, ngươi sợ ta chết không đủ nhanh chắc?"
Lý Hạo hiểu rõ, xem ra vị này đã để mắt tới Tài Chính Ti!
Chỉ là… Ngài có thể nhận ra ta vừa ‘nhìn trộm’ người khác sao?
Có vẻ lão Hầu lại lợi hại hơn trước một bước rồi.
Trước kia hắn nhìn lão Hầu mà ngài ấy cũng không có cảm giác gì.