Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1076 - Chương 1076 - Người Đâu Rồi??

Chương 1076 - Người Đâu Rồi??
Chương 1076 - Người Đâu Rồi??

Một lát sau, Nam Quyền mở miệng: "Ta liên lạc với hai tên kia trước đã, nếu có thể thì bốn người chúng ta cùng nhau hành sự, không được thì chỉ hai chúng ta."

"Ừm!"

Nam Quyền không trực tiếp liên hệ người ngay tại đây, mà là bảo Lý Hạo chờ một lát, còn ông thì đi ra ngoài.

Lý Hạo không biết ông đang câu thông tin tức liên hệ, hay là có phương thức liên lạc đặc thù nào.

Qua nửa giờ sau, Nam Quyền mới trở về, tươi cười bảo: "Xong rồi, hai tên kia vừa nghe thấy việc này thì hết sức kích động! Nhưng bọn họ cũng có một yêu cầu, đó là sau việc này, bọn họ muốn gia nhập Tuần Kiểm Ti hoặc là Tuần Dạ Nhân."

"Hả?"

"Bảo mệnh."

Nam Quyền nói thẳng: "Ngươi cũng không phải một lần liền trực tiếp dẹp yên Tài Chính Ti, tuy ngươi không sợ nhưng bọn họ vẫn biết sợ, vả lại đích thực là sau đó cũng dễ bị trả thù. Ta thì không sao, tốt xấu gì ta cũng có danh nghĩa là người dưới trướng Hoàng thất. Nhưng bọn họ chỉ là tán nhân, thế nên không cần chức vụ chính thức, nhưng chí ít cũng cho cái danh khách khanh của Tuần Kiểm Ti hoặc Tuần Dạ Nhân, được chứ?"

"Được. Sắp tới bên trên muốn thành lập Thiên Tinh phủ đô đốc, ta là phó đô đốc, chỉ là muốn cái tên mà thôi, tuần kiểm cấp một trở xuống thì ta có thể tùy tiện quyết định, lấy chức vụ Tuần Sát Sứ là được, tốn hai khối lệnh bài là xong."

"Đúng là làm quan có khác." Nam Quyền mỉm cười trêu một tiếng, sau đó truyền âm: "Ta bảo bọn họ tới Thiên Tinh hải trước. Đợi chút nữa giải tán, ngươi cũng đi trước đi, ta sẽ ra đó sau. Có chuyện gì thì ngươi dùng áo giáp liên hệ với ta."

"Được."

Lý Hạo cũng không nhiều lời, sau đó cả hai uống nốt rượu rồi nhanh chóng rời đi.

. . .

Lý Hạo không định ngồi xe, hắn ẩn mình vào trong bóng tối, đi thẳng về hướng ra ngoài Thiên Tinh thành.

Không bao lâu sau, bóng dáng của Nam Quyền cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Mặt trời dần dần ló dạng nơi xa.

Kỳ thật đêm nay, hầu hết cao tầng ở Thiên Tinh thành đều ngủ không được, dường như bọn họ đều đang chờ đợi trời sáng, và chờ đợi thứ gì đó sắp sửa phát sinh…

. . .

Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.

Hầu Tiêu Trần cũng không ngủ, giờ phút này, đám người Kim Thương, Mộc Lâm, Ngọc tổng quản đều đang cùng chờ đợi ở trong phòng làm việc của ông.

Rất lâu sau, Hầu Tiêu Trần thở hắt ra một hơi, nhịn không được cảm khái: "Lý Hạo. . . Ngươi thật giỏi!"

Mọe nhà ngươi!

Ngọc tổng quản cũng không biết nói gì cho phải, nàng có chút đau đầu, "Bộ trưởng vừa phát động thế đối công với Tài Chính Ti… Có phải hắn lạc đường rồi không?"

Trước đó Lý Hạo đã nói hắn có vài việc muốn làm, rất nhanh sẽ trở lại.

Thế nhưng… người đâu rồi?

Đây chính là lời hắn nói, nguyện ý xông pha chiến đấu vì Hầu Tiêu Trần đây hả?

Ta. . . đệt cả nhà ngươi!

Đừng nói là chạy mất rồi nhé?

Mộc Lâm thận trọng lên tiếng: "Liệu có phải Lý Hạo mang theo chó chạy trốn trong đêm rồi không?"

Không phải bọn họ cố ý nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng là tối qua đã nói xong, thế mà tới tận bây giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi Lý Hạo đâu. Cho nên khó trách người ta liên tưởng.

Kim Thương thở dài, "Nếu Lý Hạo không xuất hiện, vậy thì để ta dẫn theo người đến Thiên Tinh Đấu La tràng, bằng không thì. . ."

Bằng không Hầu Tiêu Trần sẽ mất sạch mặt mũi, không xuống đài được. Mấu chốt ở chỗ đã không thu được chỗ tốt nào, mà còn trực tiếp đắc tội Tài Chính Ti.

Hầu Tiêu Trần xua tay, "Thôi được rồi, gia hỏa này mà chạy thật, vậy thì trừ phi ta tự mình ra tay, nếu không thì dù là Tiểu Ngọc đi cũng vô dụng, aiiiz! Được rồi!"

Giọng điệu của ông tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Tối hôm qua không phải ngươi đã đáp ứng rất thống khoái sao?

Ngươi mà không đến, ta cũng đâu vội vã tuyên chiến.

Kết quả ta tuyên chiến xong xuôi thì ngươi lại biến mất.

Ông có thể tưởng tượng được, hôm nay mà tin tức Lý Hạo mất tích truyền ra, Hầu Tiêu Trần ông nhất định sẽ biến thành trò cười lớn nhất Thiên Tinh thành.

Thật đúng là khiến người ta điên đầu!

Ngọc tổng quản suy nghĩ một lúc, ngập ngừng phỏng đoán: "Có khi nào hắn lại giả mạo thành ai đó, bây giờ đã âm thầm đi đến Thiên Tinh Đấu La tràng phục kích?"

"Cũng không phải là không có khả năng này."

Hầu Tiêu Trần mỉm cười, mệt mỏi xua tay, "Cứ coi như vậy đi! Tất cả mọi người lui xuống nghỉ ngơi chốc lát đi đã."

Ông không muốn nói gì thêm.

. . .

Mà thời khắc này.

Cũng ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân.

Hoàng Long cười lạnh, hỏi thẳng: "Lý Hạo vẫn chưa trở lại?"

"Vẫn chưa."

"Hắn sẽ không ẩn nấp vào Thiên Tinh Đấu La tràng chứ?" Hoàng Long ngẫm nghĩ, tiếp đó lại tỏ vẻ coi thường, "Hắn tưởng rằng nơi này vẫn là phương Đông? Đã làm một lần rồi mà vẫn muốn tiếp tục dùng lại bài cũ để che giấu tung tích?"

Bên dưới, có người nêu ý kiến: "Hay là Lý Hạo chạy rồi?"

Người vừa lên tiếng là người rất quen thuộc đối với Lý Hạo.

Hồ Thanh Phong thận trọng nói: "Thật ra ta đã từng gặp và cũng có quen biết Lý Hạo. Cái lần hắn gây ra động tĩnh cực lớn ở phương Đông, thú thật ta đã rất kinh ngạc, bởi vì dựa theo hiểu biết của ta về hắn thì Lý Hạo không phải là một kẻ lớn gan như thế. Có lẽ bây giờ hắn đã chạy rồi, phải biết, lần này đối tượng khiêu chiến của hắn là cả một Ti."

Hoàng Long ngoài ý muốn, "Chạy thật ư? Hắn không sợ Hầu Tiêu Trần. . ."

"Sư phụ hắn là Viên Thạc, ngoài ra còn Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm… Đám võ sư ấy đều là núi dựa của hắn, theo ta thấy, hắn không cần phải sợ Hầu Tiêu Trần."

Hoàng Long cười lớn, "Hắn mà chạy thật thì đúng là rất tốt! Chuyện này hay rồi, Hầu Tiêu Trần khí thế hung hăng muốn tuyên chiến, kết quả đại tướng tiên phong lại âm thầm đào thoát ngay trong đêm. Bọn họ biến thành trò hề cho thiên hạ là một, uy nghiêm mất sạch là hai, quan trọng hơn cả là đã đắc tội chết với Lưu cục trưởng. Bây giờ mà Lưu cục trưởng không nổi bão thì sớm hay muộn cũng sẽ nổi. Để ta xem tiếp theo Hầu Tiêu Trần sẽ giải quyết cục diện này như thế nào."

Hồ Thanh Phong gượng cười, không dám tiếp lời.

. . .

Mà theo sắc trời ngày càng sáng choang, Lý Hạo vẫn một mực không hề xuất hiện.

Điều này đã khiến tất cả mọi người đều thấy ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment