Bóng tối bao trùm.
Gió biển gào thét.
Ở trên đảo lại rất náo nhiệt.
Đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười của nữ nhân đầy duyên dáng, mấy gã đàn ông hò hét ầm ĩ, đám con bạc kêu gào không ngừng, trên lôi đài vang dội tiếng kêu gọi ầm ĩ của khán giả.
Ở trong thành dù sao cũng còn chút cố kỵ.
Thiên Tinh thành dù sao cũng là hoàng thành, mặc dù có biện pháp cách âm nhưng dù là tại Thiên Tinh Đấu La Tràng, mọi người cũng không dám hò la quá lớn.
Mà ở đây, tiếng hò reo lại vang triệt thiên địa.
Có quan hệ gì đâu?
Nơi đây cách xa bờ biển hơn năm mươi dặm, bị tiếng sóng biển đánh tan, thanh âm gì cũng biến mất, chẳng ai quan tâm tới bọn họ, ngày bình thường họ giả vờ giả vịt làm tiểu thư quý tộc, thiếu gia công tử, tại nơi này thì chẳng hề kiêng kỵ mà phát tiết tất cả dục vọng và tinh lực.
Chỉ cần có tiền, ở đây, ngươi chính là gia!
Dù là hải tặc tung hoành Tứ Hải thì chỉ cần không có tiền cũng sẽ bị ném ra ngoài.
Nhưng chỉ cần có tiền, ngươi sẽ là gia.
Thực lực ư?
Thực lực ở nơi này chỉ vô dụng, thực lực mạnh đến mấy cũng có thể sánh với Tứ Hải thương hội sao?
Có thể sánh mới Tài Chính ti một trong Cửu ti ư?
Về phần Lý Hạo, về phần Hầu Tiêu Trần. . . Rất nhiều người thậm chí căn bản không biết việc này, bọn hắn đã không lộ diện rất nhiều ngày, một mực ở trong tiêu kim quật, làm sao có thời giờ đi quan tâm những vật kia.
Ai dám trêu chọc Cửu ti cơ chứ?
Không ai dám!
Đúng vậy, đây chính là suy nghĩ của rất nhiều người.
Trong lúc bất tri bất giác, một tầng sương mù thật mỏng đang dần xâm lấn, bao phủ toàn bộ hải đảo.
. . .
Lý Hạo không ngừng đốt tiền.
100 viên, 500 viên, 1000 viên. . .
Mảnh vỡ gương đồng tràn lan ra sương mù nhàn nhạt, giống như là hôm ở bảo khố Từ gia, bắt đầu phóng thích lồng phòng ngự đặc thù, chỉ là lần này không còn là bảo hộ mà là vì vây khốn kẻ địch.
Lần trước, thứ này có thể ngăn trở cường giả kỳ thuế biến, mà lần này, Lý Hạo chỉ gửi hi vọng nó có thể ngăn cản người dưới Tam Dương là được.
Hắn không ngừng khuếch trương, muốn thôn phệ hết hải đảo không tính quá lớn này.
Trên không trung, điểu yêu dường như cảm nhận được gì đó.
Trong biển, một chút hải yêu cũng cảm giác được, giác quan thứ sáu của Yêu tộc nhạy cảm hơn so với nhân loại, trong mơ hồ bọn chúng đều đã cảm nhận được chút nguy cơ đột kích.
Ngay khi tròng mắt của một con điểu yêu chớp động, muốn gọi một tiếng để cảnh báo.
Bỗng nhiên, tóc gáy nó dựng lên!
Cảm giác sợ hãi đến từ trong lòng, đến từ trong huyết mạch lan tràn khắp toàn thân.
Vương!
Đó là một loại cảm giác sợ hãi bẩm sinh trong lòng, đẳng cấp khác biệt, huyết mạch chênh lệch, trong chớp nhoáng này, điểu yêu nho nhỏ quên cả kêu gọi, thậm chí quên cả động đậy.
Soạt!
Nó rơi bịch xuống đất.
Không chỉ nó mà trong chớp nhoáng, trên trăm con tiểu điểu yêu nhao nhao rơi xuống.
Trong hải đảo, một con phi điểu bỗng nhiên thấy dựng tóc gáy, cánh duỗi thẳng. . .
Người phục thị nó hơi nghi hoặc một chút, thận trọng nói: "Điểu Vương. . . Ngài không sao chứ?"
Đại điểu không nhúc nhích, nằm rạp trên mặt đất.
Giờ khắc này, trong lòng nó truyền đến cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Có đại yêu đến rồi!
Đại yêu kia đẳng cấp cực cao, mà huyết mạch còn vô cùng cao quý.
Cổ Yêu!
Không đơn thuần chỉ là Cổ Yêu, nếu là hậu duệ của Cổ Yêu thông thường thì sẽ không như vậy, mà đây là sự tồn tại vô cùng cao quý trong số Cổ Yêu, huyết mạch của đại điểu không đơn giản, càng không đơn giản thì nó càng cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Trong đầu nó tựa hồ đang vang vọng một từ. . . Trấn Yêu Sứ!
Chưởng quản Yêu tộc trong thiên hạ!
Đó là ấn ký lưu lại trong huyết mạch, nói cho hậu duệ biết rõ Cổ Yêu cũng có vương.
Đại điểu run rẩy lẩy bẩy.
Viễn Cổ đã hủy diệt rồi mà!
Trong chớp nhoáng này, không chỉ đại điểu mà rất nhiều yêu thú trên đảo phủ phục, cũng có rất nhiều yêu thú mất khống chế lập tức.
Trong đấu thú trường.
Hai đầu yêu thú bỗng nhiên có một con phát cuồng, phóng tới đám người, cường giả giữ gìn trị an vội vàng xuất thủ, một quyền đánh về phía cự yêu bạo động, phẫn nộ quát: "Ngươi điên rồi, bọn hắn là khách, đáng chết, ngươi làm gì thế?"
Những Yêu tộc này đều có hiệp nghị với bọn họ.
Yêu tộc tới nơi này kiếm tiền, họ cũng dựa vào Yêu tộc để kiếm tiền, nhưng giữa đôi bên đã có hiệp nghị không thể tổn thương khách nhân. Thế nhưng bây giờ lại có một đại yêu Tam Dương nổi điên!
"Gàooo!"
Yêu thú sư tử gào thét, hai mắt huyết hồng giống như nhận kích thích, lông tóc dựng thẳng lên.
Đó là một loại e dè, một loại cảm giác sợ hãi.
Thế nhưng nó không biết bắt nguồn từ nơi nào nên chỉ có thể phát cuồng, công kích tứ tung, cắn một vị cường giả đánh tới mình cũng không thể hồi phục. Nó tiếp tục điên cuồng cắn xé, nơi này thật nguy hiểm, nó chỉ muốn chạy trốn!
. . .
Lý Hạo không nghĩ đến, Hắc Báo kích phát huyết mạch, tràn lan không chút kiêng kỵ lại tạo thành hậu quả như vậy.
Vừa lúc, trên hòn đảo này có không ít yêu thú.
Trong chớp nhoáng ấy, toàn bộ hòn đảo bỗng nhiên rối loạn.
"Nhanh tới đấu thú trường. . . Yêu tộc bạo động!"
"Khốn kiếp, ta đã bảo những Yêu tộc này không dễ thuần phục mà, không nên để chúng tiến vào…"
"Im miệng đi!"
"Mau tới, Yêu Thú nhai có yêu thú bạo động!"
"Đáng chết, sao bên kia cũng bạo động rồi? Chuyện gì thế?"
". . ."
Trong nháy mắt, toàn bộ hòn đảo trở nên hỗn loạn, đại lượng cường giả cấp tốc bay ra, từng đội từng đội mặc đồng phục chấp pháp giả nhanh chóng phóng tới các nơi, mà trong hòn đảo, sau khi Yêu tộc bạo động, mùi máu tươi lập tức lan ra.
Vào lúc này, không có mấy ai để ý tới sương trắng như ẩn như hiện trên không trung.
Dù sao trên biển thường xuyên nổi sương mù.
Nếu là bình thường, mọi người còn quan tâm một hai, nhưng trong phút chốc vô số Yêu tộc bạo động đã khiến những người này chẳng còn sức mà chú ý.