Ngày hôm nay, Lý Hạo đã dương danh chính bản thân mình.
Mấy ngàn vạn dân chúng Thiên Tinh thành đều nhớ kỹ một người - Tuần Dạ Nhân Lý Hạo, Đô đốc Thiên Tinh đô đốc phủ, tuy rằng rất nhiều người không biết về cơ cấu này nhưng hiện giờ bọn họ đều nhớ kỹ.
Hoàng thất lâu không xuất hiện cũng mở miệng, sắc phong Lý Hạo làm Thiên Tinh Hầu.
Kỳ thật hiện tại Hầu vị không đáng giá.
Đến hoàng thất còn chẳng là gì thì huống chi là hầu gia.
Nhưng 80 năm qua, hoàng thất hiếm khi sắc phong huân quý, hiện giờ bọn họ sắc phong Lý Hạo trước công chúng vẫn gây nên một trận sóng to gió lớn.
...
Tuần Kiểm tư.
Vị cục trưởng kia khoan thai tới muộn, mặc kệ đám người phía dưới sợ hãi bất an, lão chỉ nhìn bên ngoài, lâm vào trầm tư.
Lý Hạo, ngươi giỏi lắm!
Đầu tiên là bắt lấy Tứ Hải Thương Hội, đánh chết Lưu Sa, hiện tại là đối phó với Thiên Tinh Đấu La tràng, trong giây lát đã giết chết ba vị cường giả Thuế Biến kỳ và mười mấy vị cường giả Húc Quang cảnh.
Tuy nhiên những điều này không đáng sợ bằng việc Lý Hạo cướp đi Thần Thông Phù của lão cục trưởng Tài Chính Tư, lão cục trưởng kia phải chịu thiệt lớn rồi bỏ ra cái giá đắt nhưng kết quả thì… Lý Hạo dùng nó để triệt tiêu uy lực với bom năng lượng nhà lão!
“Bom năng lượng không có hiệu quả... Tiểu tử kia thật đáng sợ!”
Thanh kiếm kia không bình thường.
Con chó kia cũng không bình thường.
Bom năng lượng được mang ra chẳng khác gì đào cả gốc gác của Lưu gia, kết quả lại bị cắn nuốt mất, còn Lý Hạo thì chính diện tấn công giết chết Lưu Sa, tuy Lưu Sa không do chính tay Lý Hạo giết nhưng Lý Hạo đã có chiến lực Thuế Biến kỳ.
Chuyện này càng đáng sợ!
Trong lúc nghĩ ngợi những điều này, lão nhìn về phía hoàng thất rồi lại nhìn con đường bên ngoài Cửu Tư, bên kia đang vô cùng ồn ào.
Không ai ngờ được rằng đêm nay sẽ được xem màn diễn này ở Thiên Tinh thành, Thiên Tinh đô đốc mới tới quá to gan lớn mật, đây là lời đánh giá nói về Lý Hạo, còn Hầu Tiêu Trần thì lúc này đang bị rất nhiều người bỏ qua.
Đại chúng để ý tới Lý Hạo hơn dù hắn chỉ là phó đô đốc.
“Cục trưởng...”
Có người nhìn về phía cục trưởng Tuần Kiểm tư, cục trưởng Tuần Kiểm tư cũng nhìn về phía bọn họ, lão bỗng nhiên cười nói: “Đi thôi, đến Tài Chính Tư!”
“Cái gì?”
“Ăn thịt!”
Cục trưởng Tuần Kiểm tư cười lạnh: “Tập đoàn dưới trướng cấu kết hải tặc, nuôi nấng Yêu tộc, tàn sát Nhân tộc, Lưu Vân Thanh hắn muốn cứ như vậy mà bỏ qua sao?”
Dứt lời, lão đến thẳng Tài Chính Tư.
Không chỉ mình lão mà tám Tư khác cũng có người bay về phía bên kia.
Nếu ngươi đã bị người ta bắt được nhược điểm, hơn nữa còn thông báo trước bàn dân thiên hạ thì... ngại quá, Tài Chính Tư giàu chảy mỡ, tuy rằng Lý Hạo là mối phiền toái lớn nhưng Lưu gia cứ phải trả giá để bình ổn chuyện này trước.
...
Trong Tài Chính Tư, Lưu cục trưởng không cười nữa.
Một lát sau, tiếng ho khan vang lên bên tai: “Haizz! Thật không ngờ... Nhưng thời vậy, mệnh vậy, tuy không dự đoán được kết quả này nhưng cũng đã chuẩn bị trước cho sự thất bại. Cũng tốt, nhân cơ hội ngủ đông một thời gian đi, trong Tài Chính Tư, trừ thuế quyền vương triều, còn lại bọn họ muốn lấy gì thì lấy toàn bộ đi!”
“Phụ thân!”
Lưu cục trưởng cắn răng: “Cứ để mặc như vậy sao?”
“Có được có mất, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Lão nhân lại lên tiếng: “Hiện giờ, Lý Hạo và đám người Ngân Nguyệt đang quá nổi bật. Chúng ta chịu thiệt ngược lại lại là chuyện tốt, hoàng thất cũng muốn ngoi đầu, vậy để cho bọn họ đấu với nhau đi! Trừ thuế quyền không thể để mất ra thì vứt bỏ Tứ Hải Thương Hội và đám thương đội đi, Đấu La tràng cũng thế, sản nghiệp trong Thiên Tinh thành... nhường lại hết đi!”
“Nếu bọn họ vẫn tiếp tục bức ép... Vậy thì hiến tòa di tích cấp 2 kia đi.”
Sắc mặt Lưu cục trưởng thay đổi, kiếm nén sự chấn động trong lòng, thấp giọng nói: “Phụ thân, chúng ta chỉ gặp thất bại nhỏ mà thôi, tuy rất khó chấp nhận việc hai vị Thuế Biến đã chết, nhưng...”
Lão ngẫm nghĩ, sau đó bỗng nhiên nhụt chí thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được, ta hiểu rồi! Lý Hạo là kẻ không tuân thủ quy củ, Tài Chính Tư quả thật cần yên lặng một thời gian để tiêu trừ ảnh hưởng, Lý Hạo hắn không có nhược điểm gì, Cửu Tư và hoàng thất kẻ tám lạng người nửa cân, sẽ không xảy ra chuyện như vậy...”
Lão cười khổ.
Không ai công khai loại chuyện như thế này, nhưng có ai dám nói rằng chính mình sạch sẽ không?
Không ai dám!
Bởi vì mọi người đều giống nhau, nhưng Lý Hạo dám, nếu vạch trần tội lội của Tuần Kiểm tư để trả đũa hắn thì chuyện đó sẽ thành trò cười.
Lý Hạo có để ý đến điều đó không?
Không đâu!
Chuyện đó mà lộ ra thì hắn càng hưng phấn, dù sao hắn cũng không có gì phải sợ, ngươi có giỏi thì tìm ra tội lỗi của Lý Hạo đi, hắn mới nhậm chức chưa được bao lâu, tìm được cái rắm ấy!
“Ha hả...”
Lưu cục trưởng bật cười: “Một đám thích xem náo nhiệt mà chẳng ai nghĩ rằng Lý Hạo đến từ đâu, hắn ta là tên mọi rợ Ngân Nguyệt! Cẩn thận không lại thành mua dây buộc mình, có kẻ nào mông không dính chút phân chứ? Phụ thân nói rất đúng, nếu chúng ta đã bị nhắm đến thì cứ ngủ đông thôi. Ta cũng muốn xem xem Lý Hạo có thể gây ra phong ba gì nữa hay không!”
Các ngươi muốn xem diễn đúng không?
Hoàng thất cũng phải lộ diện góp vui ư? Vậy được thôi, mọi người cứ chờ xem, tên Lý Hạo này không phải kẻ lương thiện gì, tất cả đều chú ý tới Hầu Tiêu Trần, ai biết Lý Hạo đã vô thanh vô tức đạt đến thực lực Thuế Biến kỳ chứ.
Cứ chờ xem!
Cứ tiếp tục như vậy thì tất cả đều xuống nước với nhau thôi.
Cảm nhận được bên ngoài có người tới, lão lại cười lạnh một tiếng, tât cả đều gấp không chờ nổi như vậy sao?
Hay lắm, ta cũng đang cần thời gian để ổn định cảnh giới một chút.
Lão không ra ngoài, chỉ ở trong đại sảnh nói vọng ra: “Tứ Hải Thương Hội Ngô Dũng phạm sai lầm, tội danh xác thực, tội không thể tha, bị giết là đáng, Lưu mỗ không thể trốn tránh trách nhiệm, bắt đầu từ ngày hôm nay, Tứ Hải Thương Hội sẽ thuộc về tài sản quốc gia, Thiên Tinh Đấu La tràng và Tài Chính Tư không có quan hệ, có thể xét xử xử lý! Tài Chính Tư là cơ quan tài chính quan trọng của một quốc gia, Lưu mỗ vô năng, không quản giáo chặt chẽ, ngay trong ngày hôm nay, trừ thuế phú quốc hữu, tất cả sản nghiệp khác đều sẽ ngừng hoạt động.”
“Ngoài ra, Tuần Kiểm tư Tuần Dạ Nhân Lý Hạo công lao to lớn, hoàng thất còn vừa sắc phong hắn làm Thiên Tinh Hầu, Lưu mỗ đề nghị thăng chức Lý Hạo thành phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, công lao của hắn xứng với cấp bậc như vậy, chỉ là tư lịch hơi thiếu một chút, nhưng ở thời đại này, nên cho người trẻ tuổi cơ hội để phát triển thì sẽ tốt hơn.”
Lưu Vân Thanh cười: “Cho nên ta cảm thấy có thể đề bạt hắn tăng chức! Phiền Trần cục trưởng suy xét thật kỹ, cụ thể ra sao thì Lưu mỗ sẽ không tham dự.”
Lão tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu chư vị cảm thấy không hài lòng thì... di tích Lưu gia nắm giữ có thể là một đại học Võ Khoa, giờ nó sẽ công khai với đại chúng, xem như đền bù cho dân, Lưu mỗ đang mắc bệnh nhẹ, xin phép không nhiều lời nữa.”
Ngoài cửa, ánh mắt các vị cục trưởng biến ảo.
Lưu Vân Thanh hoàn toàn nằm yên. Không giãy giụa, không phản công, lão cứ nhẹ nhàng nhận trách nhiệm, mọi người cũng mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức khác, trong lòng đều hiểu ra, có lẽ vị lão cục trưởng đã đứng ra bày kế.
Năm xưa lão cục trưởng đã góp phần xây dựng nên Cửu Tư, dù hiện giờ ra sao thì năm xưa lão ta cũng là một nhân vật lớn chân chính.
Lão ta đã quen với chuyện ngươi lừa ta gạt, vậy nên đã chuẩn bị tốt cho chuyện lần này.