Cục trưởng Tuần Kiểm tư mỉm cười: “Vậy không quấy rầy Lưu cục trưởng nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt, dù sao cũng là đồng liêu nhiều năm, ta mong ngài đừng vì một vài con sâu mọt mà khiến thân thể suy sụp.”
“Đa tạ.”
Lưu cục trưởng đáp lại một câu, sau đó không còn tiếng động.
Vài vị cục trưởng thấy thế thì mỉm cười rời đi.
Vậy là đủ rồi!
Còn vấn đề kế tiếp sẽ chia cắt thế nào thì phải xem bản lĩnh các nhà, Tài Chính Tư nắm giữ rất nhiều sản nghiệp, ngoài ra còn có di tích, nhân mạch, mạng lưới quan hệ...
Lưu gia đã vứt bỏ tất cả, chỉ còn thuế phú là không giao ra.
Đương nhiên thôi, đó là nền tảng căn bản của Lưu gia, không thể nào giao ra được, nếu giao ra thì sẽ chẳng còn Tài Chính Tư nữa, lầm vậy thì chẳng khác gì Lưu gia muốn xé rách mặt để huyết chiến, hiện giờ, đối phương mới chỉ vứt bỏ đám sản nghiệp bên ngoài mà thôi.
Hậu quả như vậy nhẹ nhàng hơn so với mong muốn, nhưng cõi lòng của mọi người thì không nhẹ nhàng như vậy.
Lưu gia đang muốn nuôi lớn cây đao Lý Hạo này, hôm nay hắn chém Lưu gia một đao, ngày mai thì sao?
...
Giờ khắc này, Cửu Tư đang giao dịch.
Thiên Tinh thành chìm trong không khí xôn xao bất an.
Trong một xóm nghèo, cô bé đã đưa Lý Hạo vào thành ngày đó giờ này đang cách Lý Hạo rất gần, thậm chí nàng có thể nhìn thấy Lý Hạo, ngoài tường vây Thiên Tinh thành chính là xóm nghèo, người nghèo không tư cách ở trong trung tâm thành phố.
Giờ phút này, bé gái ngửa đầu nhìn trời, không có vẻ gì là sợ hãi.
Đã lưu lạc đến nông nỗi này rồi thì còn sợ cái gì?
Cường giả chém giết nhau là chuyện của cường giả.
Nàng cũng không hiểu chuyện tranh cãi của các đại nhân vật, mặc kệ đi, đó là chuyện của bọn họ.
Nhưng hiện giờ nàng nhìn chằm chằm không trung, bên cạnh có một vài đứa nhóc lộ vẻ khiếp đảm, có người nhỏ giọng nói: “Vũ Kỳ tỷ, đừng nhìn nữa, cẩn thận kẻo bị những cường giả đó cảm nhận được rồi tới gây chuyện.”
Cô bé vẫn nhìn lên không trung, sau một lúc lâu mới nói: “Hình như ta biết người kia!”
“Ai?”
“Người mặc ngân giáp, là đô đốc Thiên Tinh đô đốc phủ gì đó.”
“Vũ Kỳ tỷ từng gặp rồi ư?”
“Không lâu, là mấy ngày hôm trước...”
Cô bé bỗng nói: “Hắn vừa nói rằng chỉ cần là người có oan khuất thì đều có thể đi tìm hắn để cáo trạng, có phải hay không?”
“Đại nhân vật chỉ nói vậy thôi, tỷ tin ư?”
Có đứa bé nhỏ giọng: “Những đại nhân vật đó đáng sợ lắm, trận nổ mạnh vừa rồi hình như có rất nhiều người đã chết, còn có Húc Quang Thuế Biến gì đó, đó là đại nhân vật mà chúng ta chỉ nghe nói đến, lão đại Tứ Hải Thương Hội, lão đại Thiên Tinh Đấu La tràng cũng đã bị hắn giết!”
Hai người này rất nổi danh, bọn nhỏ chạy chân đón khách đều từng nghe nói đến, là đại nhân vật thực sự, đám côn đồ quanh đây không thể sánh bằng.
Cô bé im lặng gật đầu, vẫn ngẩng lên nhìn trời.
Đô đốc Thiên Tinh đô đốc phủ - Lý Hạo!
Ma Kiếm Lý Hạo!
Mấy ngày trước, nàng cũng từng nghe người ta nhắc đến, nghe nói là tên mọi rợ phương Bắc mới tới, rất nhiều người nói rằng hắn ta giết người như ngóe, nhưng... nàng đã tiếp đãi hắn.
Hắn muốn đến Tuần Dạ Nhân tìm người.
Trước đó không biết hắn muốn tìm ai, hiện tại nàng đã biết, có lẽ hắn muốn gặp Hầu Tiêu Trần đã tới đây từ trước.
Nàng vẫn còn đang mơ hồ, không dám tin tưởng.
Vị đại ma đầu lãnh khốc cuồng sát này đã từng ngồi xe đạp của mình để đến tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Cô bé nhìn không trung, lâm vào trầm tư.
Hồi lâu sau, nàng cúi đầu, Lý Hạo đã rời đi, hắn lại đi giết người.
...
Giờ khắc này Thiên Tinh Đấu La tràng an tĩnh dọa người, kẻ không an tĩnh đều đã chết, Kim Thương dẫn người tới, Võ Vệ quân bao vây Thiên Tinh Đấu La tràng, giữa sân, không ít người đang quỳ sấp.
Có một đám khách nhân muốn rời đi, có người đến nói chuyện với Võ Vệ quân, Đấu La tràng an tĩnh trở nên ầm ĩ: “Các ngươi làm gì vậy? Ta là người của Thiên Tinh Hành Chính Tổng thự. Chúng ta chỉ tới xem thi đấu mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là phạm pháp ư?”
“...”
Không ít người muốn nhanh chóng rời đi.
Giờ phút này, bên ngoài cũng có không ít người đang nhìn nhưng không tới gần.
Võ Vệ quân không có nhiều cường giả lắm, chỉ có Kim Thương là Húc Quang mà thôi, có một vài người có chiến lực Tam Dương, tuy nhiên số lượng cũng rất ít.
Võ Vệ quân thế này không trấn áp được Thiên Tinh Đấu La tràng.
Nhưng người Đấu La tràng không ai dám phản kháng, đám khách nhân ầm ĩ cũng không dám phản kháng, bởi vì bọn họ đều biết sát tinh sắp tới đây, thực tế thì có người muốn chạy trốn nhưng các cường giả đều cảm nhận được rằng Nam Quyền đã tới.
Nam Quyền rơi xuống đất, nhìn thoáng qua Kim Thương, ánh mắt ẩn chứa sự trào phúng khiến Kim Thương tức giận.
Nam Quyền cười lớn nhìn đám người ầm ĩ, lạnh nhạt nói: “Tất cả hãy chờ Lý đô đốc tới đây rồi nói, chư vị đừng lộn xộn, đây là Thiên Tinh thành, đô đốc cũng phải tuân thủ quy củ, tuân thủ pháp luật, nhưng ai dám chạy loạn thì sẽ bị khống chế ngăn cản... Có chết thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở chư vị.”
Trong đám người, có người đứng dậy, nhìn về phía Nam Quyền, hít sâu một hơi mỉm cười nói: “Hạ huynh, ta chỉ tới góp vui mà thôi, không cần gặp Lý đô đốc làm gì, Cửu hoàng tử còn đang đợi ta, ta có thể đi về trước hay không?”
“Ồ, ngươi cũng ở đâu à?!”
Nam Quyền cười gật đầu: “Có thể, ngươi đi đi!”
Người nọ nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, Nam Quyền đã cười lớn lên giọng: “Ta chỉ là nhân viên ngoài biên chế, không thể đại biểu cho Tuần Kiểm tư...”
Nam tử ngừng bước chân, sắc mặt cứng đờ.
Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hắn ta muốn chạy nhưng lại không dám.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn rơi xuống đất, Lý Hạo mặc áo giáp bạc, ánh sáng chiếu xuống hắn, hắn nhìn mọi người, tứ phương lập tức an tĩnh.
Lý Hạo chỉ nhìn những người này nhưng lại khiến bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Cường giả nói chuyện cùng Nam Quyền trước đó cũng không cười nữa, hắn ta lui về phía sau một bước, trong lòng thầm mắng một tiếng, Nam Quyền chó chết, cấu kết với tên sát tinh Lý Hạo này từ khi nào không biết.
Lý Hạo chỉ nhìn những người này, có người Đấu La tràng, cũng có quần chúng đến xem.
Trong đám quần chúng, không ít người nhìn về phía thuyền lớn, khi nhìn thấy những người trên thuyền, cả đám nhìn lẫn nhau.
Có một số người là người một nhà, là huynh đệ, tỷ muội, cha con...
Giờ phút này, bọn họ nhìn thấy đối phương trong tình cảnh cảnh, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Lý Hạo nở nụ cười: “Bắt giữ toàn bộ! Võ Vệ quân bắt giữ người Đấu La tràng, các khách nhân thì lên thuyền đi! Lý mỗ không phải hạng người không nể tình nghĩa, nếu chỉ đơn thuần đến xem thì không mắc tội gì, nhưng... chắc cũng sẽ bị liên luỵ một chút đấy.”
“Đúng đúng!”
Có người mở miệng, một vị lão nhân tươi cười đi ra: “Lý đô đốc, phối hợp điều tra là điều nên làm, chúng ta không có ý kiến, ta chỉ muốn hỏi một chút, chuyện này cần phải mất bao lâu?”
Lý Hạo cũng cười rất thân thiết: “Nếu nhanh thì một ngày, nếu chậm thì mấy ngày thôi!”
Mấy ngày là mấy ngày?
Dù trong lòng muốn hỏi nhưng lão nhân không mở miệng lần nữa.