Lúc này, một người từ bên ngoài đi tới, cách một khoảng đã truyền âm cho Lý Hạo nói: “Lý đô đốc, ta là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân Chu Cần, ta vừa thấy con trai ta ở trên thuyền, không biết...”
Theo lý thuyết, Phó bộ trưởng thì cao hơn Lý Hạo một bậc.
Lý Hạo nghiêng đầu nhìn về phía vị trung niên này, người trung niên mỉm cười truyền âm: “Con trai ta chỉ thích chơi đùa chút thôi, không phải hạng người thích gây chuyện thị phi, ta sẽ mang về nhà quản giáo nhiều hơn.”
Lý Hạo nhướng mày, mỉm cười truyền âm đáp lại: “Được, chờ ta mang về tổng bộ, ghi chép lại hồ sơ rồi Chu bộ trưởng có thể lãnh người đi.”
Chu bộ trưởng nhíu mi, lại truyền âm lần nữa: “Lý đô đốc, không cần phiền toái như vậy đâu, hiện tại ta mang đi thì tốt hơn...”
Lý Hạo nhìn ông ta, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Nơi này có mấy nghìn người! Hạng người nào cũng có, Chu bộ trưởng, chúng ta đều là người một nhà, ta cho ngươi mặt mũi, trở về rồi ngươi có thể mang con đi, giao chút tiền phạt là xong việc, sao phải kiên quyết mang người đi ở thời điểm này. Ngươi không cho ta mặt mũi hay đang muốn dẫm lên ta để thể hiện quyền uy của mình?”
Lý Hạo đi về phía ông ta, Nam Quyền, Dương Sơn nhanh chóng tới gần bao vây.
Lý Hạo thản nhiên hỏi: “Ngươi nghe lệnh ai? Hay ngươi cảm thấy chúng ta đều là Tuần Dạ Nhân, ngươi cao hơn ta một bậc nên ta phải nhường ngươi ư? Ta đã nói là trở về rồi sẽ thả người, ngươi còn kiên trì như vậy là vì cảm thấy Lý Hạo ta không dám làm gì vị cấp trên như ngươi, hay là cảm thấy ngươi mạnh hơn ta?”
Sát ý lan tràn!
Chu bộ trưởng lộ sắc mặt có chút ngưng trọng, ông ta hít sâu một hơi rồi mở miệng: “Hiểu lầm thôi, ta thương con quá nên sốt ruột, Lý đô đốc hiểu lầm rồi, nếu đô đốc đã nói vậy thì chúng ta trở về rồi tính.”
Lý Hạo nhìn ông ta thật kĩ: “Đừng tùy tiện làm chó cho người ta, Húc Quang đỉnh cũng mạnh đấy, nhưng cũng phải xem tình hình ra sao! Có người muốn ta thả người thì tự tới đây, đừng hèn nhát trốn tránh phía sau! Còn ngươi nữa... Có lẽ Thiên Tinh đô đốc phủ không nằm trong quyền hành của ngươi, còn con trai ngươi ta sẽ điều tra rõ, nếu vô tội thì đương nhiên ta sẽ thả người, nếu có tội... Ngươi có thể thử xem có thể cướp người từ tay võ sư Ngân Nguyệt hay không!”
Chu bộ trưởng trầm mặc gật đầu, ông ta không nói chuyện nữa mà xoay người rời đi.
Ông ta chỉ muốn thử một chút, kết quả thái độ của Lý Hạo quá kiên quyết.
Đêm nay là sân nhà của Lý Hạo.
Nếu hiện giờ ông ta nói thêm gì nữa thì rất dễ gây ra xung đột, đây không phải kết quả mà ông ta hay người đứng sau ông ta muốn thấy, ông ta chỉ thử một phen thôi nhưng Lý Hạo lại phản ứng kịch liệt như thế, điều này càng thêm chứng minh đám người Ngân Nguyệt này ngang ngược không kiêng nể gì.
Thấy cấp trên của Lý Hạo cũng không làm được gì, đám người vây xem bốn phía đều lựa chọn dừng bước.
Nếu vừa rồi Lý Hạo đáp ứng thả người thì hiện tại hắn sẽ bị đầy người vây quanh để yêu cầu thả người.
Ngươi thả người nhà của Tuần Dạ Nhân thì sao không bỏ qua cho những người khác?
Nhưng Lý Hạo đã cự tuyệt, vậy thì còn ai dám ra mặt nữa.
Đám quý công tử, quý tiểu thư ở đây đều lộ vẻ mặt đưa đám, tuy chưa chắc đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu bị bắt tới Tuần Dạ Nhân... Ai biết tên sát nhân cuồng này sẽ làm gì chứ?
Bọn họ đều ngửi thấy mùi khai thối trên thuyền, đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Điều này chứng tỏ đám người kia đều từng bị dọa sợ khiếp hãi.
Nhưng trong ánh mắt của Lý Hạo, đám quý tộc vốn kiêu ngạo vẫn thành thật đi về phía thuyền, Võ Vệ quân bắt đầu giam giữ đám người Đấu La tràng.
Không ai phản kháng.
Kết cục đã định.
Từ khi Lưu Sa bị giết, vài vị Húc Quang nàng ta mang đi bị nổ chết, Thiên Tinh Đấu La tràng đã không còn sức phản kháng nữa.
“Niêm phong nơi đây!”
Lý Hạo lên tiếng: “Mọi người đến tổng bộ Tuần Dạ Nhân, không không có ai phải chịu oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua người nào, chỉ cần là kẻ làm trái luật pháp Thiên Tinh thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt xứng đáng!”
Hắn nhìn bốn phía, nhìn về phía đám người vây xem, có người lui về phía sau, có người mặt không đổi sắc tiếp tục đứng đó.
Lý Hạo nói tiếp: “Ai có bạn bè thân thích bị bắt thì hãy chờ đợi thông báo từ Tuần Dạ Nhân! Đêm nay sẽ điều tra, phiền chư vị hợp tác, mặt khác...”
Lý Hạo hét to: “Quân binh trước cửa thành bị lão bản Thiên Tinh Đấu La tràng nổ chết, Lý Hạo không thể ngăn cản, những quân binh đó bị ta liên lụy nên mới chết, người nhà có thể đến Tuần Kiểm tư, Tài Chính Tư nhận tiền an ủi, các ngươi sẽ được bồi thường dựa theo điều lệ chết trận!”
Dứt lời, hắn bay lên thuyền, sau đó rời khỏi đây.
Bên tai Lý Hạo vang lên thanh âm một người: “Lý đô đốc, Mộ cục trưởng muốn tâm sự cùng đô đốc vào ngày mai, nếu đô đốc có rảnh thì hãy tới Mộ phủ hoặc Nội Vụ Tư.”
“Được!”
Người Nội Vụ Tư chỉ âm thầm truyền âm, không hề hiện thân.
Hiển nhiên vị Mộ cục trưởng kia không muốn lộ diện, không muốn tranh chấp với Lý Hạo, tuy rằng con gái ông ta đang bị bắt.
Phi thuyền ngự không phi hành, một lát sau đã đến tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Trên thuyền có rất nhiều người, lúc trước khoảng 3000, hiện tại đạt tới 4000 người.
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân đang vô cùng nhộn nhịp, đèn đuốc huy hoàng, người đến người đi.
Ngoài cửa có 3 người tò mò đứng nhìn, ầm một tiếng, thuyền lớn hạ xuống đất, mấy người duỗi dài cổ đi xem, Lý Hạo là người đầu tiên đi xuống.
Ở cổng lớn, Ngọc tổng quản đứng đợi, còn Hầu Tiêu Trần thì không ở đây.
Ngọc tổng quản thấy Lý Hạo thì nở nụ cười, sau đó hóa thành vẻ bất đắc dĩ.
Thật giỏi!
Chúng ta đều cho rằng ngươi trốn chạy, vậy mà ngươi vừa xuất hiện thì đã cho một kích lôi đình, đêm nay đã chết mười mấy vị Húc Quang, tổn thất như vậy có thể nói là vô cùng thảm trọng.
Không chỉ mình Ngọc tổng quản mà bí thư Diêu Tứ cũng ở đây.
Thấy Lý Hạo, hắn ta hơi khiếp đảm, cố nén sự rung động trong lòng mà mở miệng: “Lý đô đốc, bộ trưởng nhắn rằng nếu ngươi rảnh thì đến chỗ hắn một chuyến...”
“Đã biết.”
Lý Hạo gật đầu, hắn không quen thuộc với đám người Tuần Dạ Nhân, nhưng hiện giờ, dù là kẻ đứng gác hay đang phiên trực, hay chỉ đến xem náo nhiệt thì đều vội vàng tránh ánh mắt khi thấy Lý Hạo liếc về phía mình.
Chỉ có ba người vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm Lý Hạo.
Lý Hạo cũng nhìn ba người nhưng không để ý nhiều, hắn biết mấy người này, đó là Thứ đầu của Tuần Dạ Nhân.
Nhưng vậy thì sao?
Ba người nhìn chằm chằm Lý Hạo, thấy Lý Hạo làm lơ bọn họ thì không vui lắm, Mắt to cười nói: “Lý đô đốc, chúng ta là...”
“Ta bận, nói sau nhé!”
Lý Hạo liếc mấy người một cái rồi lạnh nhạt đáp lại một câu.
Mắt to có chút buồn bực, Lý Hạo bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhận mồ hôi nước mắt nhân dân mà cầm tiền nhưng không làm việc. Yêu nghiệt ư? Thứ đầu ư? Một đám phế vật!”
“...”
Ba người biến sắc, Lý Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Nhìn cái gì? Lý Hạo ta cầm bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, chỉ có nhiều hơn không có ít hơn, không phí bổng lộc mà ta nhận, không làm trái lời hứa gia nhập Tuần Kiểm tư của ta ngày xưa! Các ngươi cút xa một chút, đừng để ta tra được cái gì, nếu không các ngươi sẽ phải trả giá!”
Ba người sắc mặt biến ảo, những người khác cũng khiếp sợ.
Chuyện gì vậy?
Lý Hạo mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi vào tổng bộ Tuần Dạ Nhân.