Phía sau, ba người sửng sốt hồi lâu, sau đó mắt to lắp bắp nói: “Hắn... Mắng chúng ta ư?”
Đúng vậy, bọn họ bị mắng!
Nam tử trường đao có chút ngượng ngùng: “Ừ, bị mắng.”
Nam tử cầm súng cũng thở dài: “Người ta không thích chúng ta.”
Đúng vậy.
Ba người muốn chào hỏi mà Lý Hạo không thèm để ý, yêu nghiệt, Thứ đầu gì chứ, thiên tài, nhân vật trên Thần Sư Bảng cái gì, hắn không để vào mắt, không phải vì hắn quá cuồng vọng mà là cảm thấy những người này không thể coi là anh hùng.
Hắn không cần phải lá mặt lá trái với bọn họ.
Mắt to có chút buồn khổ: “Thấy hắn đại sát tứ phương, ta cảm thấy có thể kết giao, kết quả... Hừ!”
Kết quả bọn họ bị làm lơ, còn bị mắng.
Mắt to cũng vô cùng buồn bực!
Sau đó bọn họ thấy một người trên đầu thuyền: “Mộ Tiểu Dung, ngươi cũng bị bắt ư?”
Mộ Tiểu Dung không để ý tới nàng.
Mắt to cười hì hì: “Không ngờ đấy, nhưng vị kia to gan thật đấy, đến ngươi mà cũng dám bắt.”
Nàng cười hì hì: “Cầu ta đi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi rời đi...”
Đột nhiên một cỗ kiếm ý bao trùm đến, sắc mặt ba người kịch biến.
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm mang theo sát ý dừng trước mắt ba người, mắt to biến sắc!
Ầm!
Thanh âm Lý Hạo truyền đến: “Nói đùa hay nói thật cũng không quan trọng, người do ta mang về, ai dám thả chạy, ta sẽ lấy mạng kẻ đó!”
“Ta chỉ đùa thôi, thật đấy.”
Mắt to miệng đầy máu tươi, lùi lại vài bước, nàng vừa buồn bực vừa khiếp sợ: “Ta không quen nàng, nói đùa thôi mà, đâu định thả nàng đâu.”
Nam tử cầm súng và nam tử trường đao đều khẽ biến sắc.
Quá mạnh!
Lý Hạo này chẳng những cường đại mà còn bá đạo nữa.
Quả thật mắt to chỉ nói đùa thôi, nàng và Mộ Tiểu Dung vốn ghét nhau, kết quả Lý Hạo lại trực tiếp ra tay với nàng.
Lý Hạo không để ý tới, trường kiếm biến mất.
Mắt to buồn bực cắn răng.
Mộ Tiểu Dung thấy thế thì cười lạnh một tiếng, còn mang theo chút sự trào phúng.
Sướng chưa?
Tên kia máu lạnh vô tình thế đấy.
Người một nhà ư?
Người một nhà cái gì? Tên Lý Hạo căn bản không coi Tuần Dạ Nhân là người một nhà, người một nhà của hắn chỉ có đám võ sư Ngân Nguyệt mà thôi.
Đám người không phải cường giả Ngân Nguyệt thì hắn đều coi thành kẻ địch giả tưởng.
Mấy nghìn người trong thuyền lớn đều không hé răng.
Bọn họ vẫn đang bị người canh giữ, đó là vợ chồng Dương Sơn và Nam Quyền.
Giờ phút này, Nam Quyền mỉm cười nhìn thoáng qua ba người, lên tiếng: “Gọi Đạo Kiếm ra đấu với hắn một trận, nếu không ba người các ngươi thôi đi, yên tâm, Đạo Kiếm mà ra đấu thì ta và đám lão Hầu sẽ không quản... Ha ha ha!”
Xem trò vui cũng tốt.
Ba người không hé răng, vội vàng rời đi, trong lòng đều cảm thấy có chút chua xót.
Lý Hạo kia chẳng những thái độ kiêu ngạo mà thực lực còn mạnh. Thôi, coi như bị chó cắn đi.
Nếu tiếp tục ở lại thì không chừng kẻ điên kia sẽ giết bọn họ.
...
Văn phòng bộ trưởng.
Hầu Tiêu Trần cười lắc đầu: “Sao phải vậy, ba Thứ đầu mà thôi, cũng không làm chuyện xấu gì, xuống tay với 3 tổ chức lớn cũng không lưu tình, ngươi làm vậy không ổn lắm đâu.”
“Sát ý khó mà bình.”
Lý Hạo cũng mỉm cười: “Ta muốn giết mấy ngàn người bên ngoài kia nhưng lại không dám, hóa ra, có đôi khi không phải muốn giết là giết, cho nên bắt nạt ba tiểu bằng hữu một chút cũng có sao đâu. Ai bảo bọn họ nói chuyện lung tung.”
Hầu Tiêu Trần bật cười: “Tiểu bằng hữu ư?”
Ngươi lớn bằng bọn họ không?
Ông thở dài một tiếng: “Ta rất đau đầu...”
“Ta biết.”
Lý Hạo gật đầu: “Có phiền toái nhưng không lớn, ta đã nhìn ra rồi, dù là Cửu Tư hay hoàng thất thì cũng chỉ là một đám hổ giấy mà thôi, ngoài miệng kêu to nhưng dính đến ích lợi thì im bặt, ai ra tay giết ta thì sẽ phải trả giá thật lớn, bọn họ không dám cũng chẳng nỡ... như việc thành lập Tuần Dạ Nhân vậy.”
“Hôm nay ta triển lộ thực lực, kẻ không tới Thần Thông không giết được ta! Kẻ tới Thần Thông rồi không phải chỉ có bộ trưởng thôi sao? Trừ khi bọn họ đã đạt thành nhất trí. Dù chuyện đó có thành công thì cũng cần thời gian, mà trong đoạn thời gian đó, bộ trưởng cảm thấy ta đã có thể giết Thần Thông chưa?”
Hầu Tiêu Trần cười lớn: “Ngươi hay lắm, so với trước thì ta cứ tưởng thay đổi thành người khác rồi chứ.”
Lý Hạo lắc đầu: “Ta không muốn nhưng thế giới này luôn chạm đến giới hạn của ta, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta không thay đổi thì không đứng vững được, mà không đứng vững thì nói gì đến chuyện thay đổi?”
Hầu Tiêu Trần ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Giờ phút này, ánh mắt ông nhìn Lý Hạo đã không còn như trước, hồi lâu sau ông mới nói: “Ngươi muốn xử lý những người bên ngoài như thế nào?”
“Tra xét, vấn đề không lớn thì thả, trong nhà giao chút tiền chuộc là được, có vấn đề lớn thì giao cho Tuần Kiểm tư xử lý.”
Lý Hạo bình tĩnh nói tiếp: “Tuần Kiểm tư không xử lý được thì quên đi, chẳng lẽ giết bọn họ được chắc?”
“Ha ha ha, đúng, ý này không tồi!”
Hầu Tiêu Trần gật đầu: “Dù Tuần Kiểm tư thả người hay không thì đó cũng là chuyện của Tuần Kiểm tư...”
Lý Hạo lắc đầu: “Không, Tuần Kiểm tư mà thả người thì ta sẽ bắt lại!”
Hầu Tiêu Trần sửng sốt nhìn Lý Hạo, ngươi có ý gì?
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Ta là phó đô đốc Thiên Tinh đô đốc phủ, ta có quyền lợi này! Ta muốn người Thiên Tinh biết rằng Lý Hạo ta không sợ cường quyền! Dân tâm vô dụng ư? Lời Lưu cục trưởng nói chỉ là điều vớ vẩn mà thôi! Ta nghĩ là, nếu ta có thể cho bọn họ một chút chính nghĩa thì lửa hi vọng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ không? Siêu năng có bao nhiêu người, người thường có bao nhiêu người? Chỉ cần bọn họ không phá vỡ hệ thống quyền lực này, không có thoát ly khỏi xã hội thì dù để thống trị hay để uy hiếp thì cũng cần nhân lực, mà ta… ta muốn cho bọn họ một chút hi vọng...”
Hầu Tiêu Trần thất thần.
Một lát sau, ông nở nụ cười gật đầu: “Có lý, cũng rất hay! Nhưng thế thì e rằng ta không đủ sức chống đỡ.”
Ông thở dài.
Ngươi muốn làm gì?
Bỗng nhiên ta hơi sợ.
Hình như Lý Hạo điên rồi, ai dạy cho hắn lý niệm ấy?
Hồng Nhất Đường ư? Hay là Chiến Thiên thành?
Cứ tiếp tục như vậy thì e rằng ông thật sự khiêng kiên trì nổi mất.
Ngoài cửa, Ngọc tổng quản đi tới, dường như nàng đã nghe được những lời đó, nàng ngạc nhiên khiếp sợ nhìn Lý Hạo, sau một lúc lâu mới nói: “Lý Hạo, bộ trưởng sẽ ủng hộ ngươi hết mình, bộ trưởng cũng là người lòng mang chính nghĩa!”
“...”
Hầu Tiêu Trần muốn trợn trắng mắt.
Ngươi thì biết cái gì?
Ngươi chỉ biết nói vậy thôi!
Lần đầu tiên ông cảm thấy Ngọc La Sát tin tưởng mình thái quá, điều này có phải là không tốt lắm hay không, ông không phải là không gì không làm được...
Bất đắc dĩ thật đấy!
Lý Hạo không nhịn được mà nở nụ cười, gật đầu: “Đương nhiên, bộ trưởng là người khiến ta tự tin như vậy!”
Dứt lời, hắn cười ha hả: “Bộ trưởng từng nói sẽ giết chết một vị Thần Thông để khiến kẻ khác kiêng kị một chút, lần này không có Thần Thông xuất hiện, vậy ta phải nghĩ biện pháp dụ bọn họ ra để chúng ta lập uy mới được!”
“...”