Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1103 - Chương 1103 - Võ Sư Tu Tâm 3

Chương 1103 - Võ Sư Tu Tâm 3
Chương 1103 - Võ Sư Tu Tâm 3

“Lý đô đốc!”

Mọi người đều xưng hô bằng chức quan, Lý Hạo cười nói: “Khách khí, cứ gọi ta là Lý đoàn trưởng, dù sao cũng là người Ngân Nguyệt, lại còn là đồng liêu...”

Trước kia hắn không coi trọng Võ Vệ quân, nhưng so với những nơi khác thì bọn họ là một đám võ sư chân chính, có thể coi như quân nhân chân chính của thời đại này, bọn họ đánh hải tặc, có thù oán thì quang minh chính đại giải quyết.

Bọn họ đánh hải tặc xong cũng không công khai, chỉ yên lặng bảo hộ.

Lúc trước, Lý Hạo cảm thấy làm vậy thì sao?

Đánh hải tặc không phải nhiệm vụ của bọn họ sao?

Có gì đáng khen ư?

Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy hành động ấy thật sự đáng giá khen ngợi, ở thời đại này mà vẫn còn một đội quân nguyện ý đi giết hải tặc, bảo vệ người dân, chuyện này thật sự rất hiếm.

Lửa giận trong lòng hắn tiêu tán đi rất nhiều.

Lúc trước, những người này luận bàn cùng hắn cũng đều quang minh chính đại, có địch ý thì nói thẳng ra. So với bọn họ, đám tiếu diện hổ Cửu Tư mới đáng ghê tởm. Ngươi lừa ta gạt, trên mặt mỉm cười nhưng lại ngấm ngầm muốn lấy mạng của ngươi.

“Không dám.”

Trần Tiến cảm khái: “Nên gọi là đô đốc thì hơn, võ sư Ngân Nguyệt ta cũng luận thân thế, ai mạnh hơn kẻ đó có quyền, bối phận của ngươi cũng cao, con cháu trực hệ của Ngũ Cầm Vương, quan môn đệ tử của đệ nhất nhân Tam Thập Lục Hùng Ngân Nguyệt. Địa vị của ta vốn không cao bằng ngươi.”

Lý Hạo bật cười: “Chớ nói đùa.”

“Vốn dĩ chính là vậy.”

Trần Tiến không quá để ý, ông ta tiếc nuối nói: “Tiếc là sư phụ ta bị sư phụ ngươi đánh chết... Nếu không, hạng người như Nam Quyền hiện giờ mà cũng có thể thị uy, chỉ thương cho sư phụ ta... Haizz!”

Ông ta thở dài một tiếng.

Một trong 36 vị Khai Sơn Phủ, nhưng ông ấy đã chết.

Người bị Viên Thạc đánh chết thực lực đều không yếu, không thể thu tay lại trong trận chiến bình thường, điều đó chứng tỏ Khai Sơn Phủ rất mạnh, chỉ tiếc là chết quá sớm.

Lý Hạo hơi xấu hổ, hiện giờ hắn quen biết nhiều võ sư Ngân Nguyệt hơn, cảm thấy xấu hổ cũng nhiều hơn. Nếu là trước kia thì hắn sẽ cảm thấy không sao cả, chỉ là một người không quen biết mà thôi.

Nhưng sau khi võ sư Ngân Nguyệt lộ diện, các vị võ sư xuất hiện, hắn mới phát hiện tuy đám người có nhiều tật xấu nhưng bọn họ đều ngay thẳng, ít nhất là tốt hơn những người khác nhiều.

Kim Thương lạnh nhạt ngắt lời: “Được rồi! Chuyện gạo xưa thóc cũ, năm đó luận bàn chết mất một đống võ sư Ngân Nguyệt, ta cũng đánh chết rất nhiều người, nếu ngươi có năng lực thì khiêu chiến báo thù đi. Không có thì câm miệng, nói chuyện này để làm gì?”

Mọi người im lặng.

Lý Hạo ho khan một tiếng, hắn nhìn võ sư nơi này, ở đây có gần ngàn người, số lượng không ít.

Lý Hạo không lòng vòng: “Ta có một ít nhẫn trữ vật cần kiểm kê, mọi người giúp một chút, Thần Năng Thạch, sinh mệnh chi tuyền, Nguyên Thần Binh để chung, còn những thứ khác thì phân loại giúp ta...”

Mọi người câm nín!

Kim Thương cũng không nói gì, sắc mặt khó coi nhìn Lý Hạo, ngươi chỉ muốn làm chuyện đó thôi ư?

Vậy thì sao phải hưng sư động chúng làm gì?

Ngay sau đó, ông ta câm miệng.

Lý Hạo lấy ra mấy ngàn nhẫn trữ vật, đám người nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.

Kim Thương cũng há miệng thở dốc...

May mà lão tử chưa nói gì, không thì mất mặt chết mất.

Cũng đúng, nhiều như vậy mà không nhờ người hỗ trợ thì sửa sang một mình đến khi nào?

Hơn một ngàn người, một người mấy cái là được.

Nhưng từ khi nào nhẫn trữ vật lại được tính theo đơn vị hàng nghìn, ông ta không nhịn được hỏi: “Những người đó... Ngươi không trả sao?”

Ông ta biết những thứ này ở đâu ra, nhưng không ngờ Lý Hạo lại lấy hết.

“Trả ư?”

Lý Hạo bật cười: “Trên Tứ Hải Đảo không có người tốt, trả cái gì mà trả! Thiên Tinh Đấu La tràng cũng vậy, vào tay ta rồi mà còn đòi lấy về ư? Bọn họ còn sống đã là ta phá lệ khai ân rồi!”

“Nhưng... như vậy thì đắc tội với quá nhiều người...”

Kim Thương chần chờ.

Lý Hạo cười lạnh: “Đắc tội với nhiều người ư? Ta có kiếm trong tay mà phải sợ bọn họ à? Từ trước đến nay võ sư Ngân Nguyệt đều đánh nhau để giải quyết vấn đề! Trong Tam Thập Lục Hùng, Hắc Quả Phụ bị người ta khinh bỉ bởi vì nàng không đánh mà là ngủ để thắng! Nghĩ nhiều làm gì?!”

Lý Hạo không chút khách khí, lạnh lùng nói: “Ta đã hiểu rõ rồi, ở thời buổi này, thực lực mới là căn bản! Ta không sợ gì cả, chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, không ai có thể làm chủ cuộc đời thay ta, nếu sợ thì ta đã chẳn tới Thiên Tinh thành rồi!”

“Kim Thương tiền bối, ngươi già rồi!”

Lý Hạo nhìn thẳng ông ta: “Ta đã gặp Tam Thập Lục Hùng, không có kẻ nào sợ hãi! Nam Quyền, Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm đều không sợ, dù là Ngọc La Sát thì cũng sẽ không! Chỉ có Hắc Quả Phụ sợ, và cả... Kim Thương!”

Oanh!

Kim Thương phẫn nộ, nghẹn khuất, cuồng táo, thậm chí có chút điên cuồng.

Thương ý bừng bừng phấn chấn.

Ông ta không thể chấp nhận sự nhục nhã như vậy!

Kim Thương cắn răng nhìn Lý Hạo, ông ta nắm chặt tay, những người khác ở đây cũng cảm nhận được cảm giác nghẹn khuất của ông ta.

“Lý Hạo...”

Kim Thương cắn răng đến tứa máu: “Ngươi nói rất đúng, võ sư Ngân Nguyệt không có ai sợ hãi! Bọn họ không, ta cũng không, Hắc Chu... Ngươi đang nói ta dựa vào Hầu bộ trưởng để đi tới ngày hôm nay, giống như nàng dựa vào Ánh Hồng Nguyệt ư?”

Lý Hạo im lặng.

Kim Thương nổi điên, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Ông ta biết Lý Hạo cố ý kích thích mình.

Ông ta cũng đã thật sự bị kích thích.

Đám người Nam Quyền kích thích, ông ta không để bụng… thực ra là cũng có một chút.

Nhưng Lý Hạo là vãn bối mà lại dùng loại võ sư dựa vào việc ngủ với nam nhân để thượng vị như Hắc Chu để so sánh với mình, ông ta không thể chấp nhận nổi, ông ta cảm thấy mình muốn phát điên.

Lý Hạo thật quá đáng!

Thậm chí ông ta muốn dùng thương đâm chết Lý Hạo!

Ông ta không ưa Lục Khổng Tước, Thiên Sơn Thần Nữ, Hắc Chu, cảm thấy các nàng không xứng làm võ sư, dựa vào Ánh Hồng Nguyệt để thượng vị, cũng khinh thường loại nữ nhân tâm địa không chính, thành danh nhờ đu đưa với nam nhân...

Nhưng Lý Hạo nói vậy khiến ông ta nghĩ rằng, có lẽ ở trong mắt đám người Nam Quyền, mình cũng giống như những người này. Kim Thương ngươi lấy đâu ra tư cách để khinh thường đám nữ nhân đó?

Kim Thương tức giận, ông ta sợ rằng nếu mình không rời đi thì sẽ mất khống chế.

...

Mộc Lâm nhìn thoáng qua Lý Hạo, thở dài một tiếng: “Đừng kích thích quá, gần đây Kim Thương lão đại không bình thường lắm, sắp phát điên rồi, ngươi nói vậy ta sợ là hắn không chịu được!”

Lý Hạo thở dài: “Nếu Kim Thương không thể đánh vỡ tâm ma, vượt qua chính mình thì cả đời này sẽ kẹt lại ở đây, vậy thì chẳng bằng chết đi! Trong 36 người, dù là hiện tại, thực lực ông ta chưa chắc đã là yếu nhất, nhưng tâm tính thì lại kém cỏi nhất. Theo ta biết, tình hình của Cuồng Đao và Bích Quang Kiếm đều tốt hơn ông ta một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thà chết đi còn hơn, đối với võ sư mà nói, đây là một loại tra tấn, ông ta vĩnh viễn không thể đánh vỡ ý của Hầu bộ trưởng...”

Ở đây có hơn 1000 võ sư mà không ai phản bác.

Đúng vậy, có lẽ Lý Hạo nói đúng.

Đối với Kim Thương mà nói, Ngân Nguyệt Tam Thương đứng đầu, năm xưa, Viên Thạc là người đứng đầu không không thể nghi ngờ. Thứ 2 là Thiên Kiếm, hạng 3 có chút tranh luận, có người nói là Bá đao, có người nói là Bắc Quyền, cũng có người nói là Kim Thương...

Bình Luận (0)
Comment