Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1104 - Chương 1104 - Võ Sư Tu Tâm 4

Chương 1104 - Võ Sư Tu Tâm 4
Chương 1104 - Võ Sư Tu Tâm 4

Dù thế nào, ở thời đại kia, Kim Thương cũng là ứng viên hạng 3.

Nhưng ở thời đại này, Kim Thương chỉ là Kim Thương, không phải võ sư Ngân Nguyệt không thể trêu chọc, chênh lệch như vậy quá lớn, khi các vị võ sư cường đại khác lộ diện, ông ta cứ tiếp tục như vậy dù không bị giết thì cũng phát điên.

Vậy nên đám võ sư đều hiểu được dụng ý của Lý Hạo.

Trần Tiến cũng thở dài: “Thiên phu trưởng... Haizz!”

Mộc Lâm khuấy động không khí, cười lớn hô: “Tới đây nào, mỗi người nhận vài cái, không được tham ô nghe chưa? Đừng làm mất mặt võ sư Ngân Nguyệt chúng ta, cũng đừng làm mất mặt Võ Vệ quân.”

Có người cười nhạo: “Thôi đi, Võ Vệ quân thì còn được, võ sư Ngân Nguyệt thì phải xem đó là ai, nghe đồn năm xưa Nam Quyền làm không ít chuyện thiếu đạo đức đâu.”

“...”

“Khụ khụ khụ!”

Có người ho khan, có người thọc người vừa nói, thấp giọng mắng: “Ngu ngốc, Nam Quyền một quyền đánh chết Thuế Biến!”

“...”

Người kia lập tức tỉnh táo lại, cười gượng nói: “Đùa thôi, Nam Quyền tiền bối rất lợi hại, vô cùng lợi hại, đó chỉ là lời đồn thất thiệt thôi!”

Lý Hạo cũng muốn cười nhưng phải nén lại.

Thanh danh Nam Quyền thật sự không tốt lắm, giống như lưu manh vậy, mà hiện tại thì hắn cũng vẫn vậy.

“Mọi người kiểm kê đi, Nhị Mộc ca giúp ta tập hợp, ta trở về gặp vị bộ trưởng kia của chúng ta đây.”

“Ngươi cứ yên tâm đi! Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không thiếu bất cứ thứ gì, đúng rồi, nhẫn trữ vật...”

“Một người một cái!”

Lý Hạo cười nói: “Kiểm kê xong, nhẫn trữ vật rỗng, ta giữ lại cũng vô dụng, mỗi người nhận một cái đi.”

Mọi người vui mừng!

Đối với bọn họ mà nói, dù chỉ là nhẫn trữ vật thì đó cũng là bảo bối, ở đây, trừ một vài Bách Phu Trưởng và số ít Phá Bách viên mãn, gần như không ai có.

Hơn nữa bọn họ phải tới Thiên Tinh thành thì mới có, khi còn ở Ngân Nguyệt, cũng có vài vị Bách Phu Trưởng không có.

Vậy mà hiện giờ lại mỗi người một cái!

Mọi người hào hứng vui mừng, sôi nổi rống to: “Tạ đô đốc ban thưởng!”

...

Cách vách, Hầu Tiêu Trần vừa trở về liền nghe được tiếng hô, ông sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới bật cười, chửi nhỏ một tiếng: “Mẹ nó...”

Ngọc tổng quản nhìn ông.

Hầu Tiêu Trần dở khóc dở cười: “Ta chức chính, hắn chức phó! Vậy mà hiện tại ta sắp thành người vô hình rồi.”

Bóng dáng Thiên Tinh đô đốc phủ còn chẳng thấy đâu mà Thiên Tinh đô đốc Lý Hạo đã nổi danh thiên hạ.

Mà gia hỏa này chạy đi hối lộ Võ Vệ quân ư?

Hắn muốn nhắm đến Võ Vệ quân đấy à?

...

Lý Hạo bỏ lại nhẫn trữ vật xong liền đến thẳng chỗ Diêu Tứ.

Người mới đến nên nên bái phỏng cấp trên một chút mới đúng.

Lúc trước bọn họ chưa chính thức gặp mặt, chỉ nhìn thoáng qua từ xa, biết đối phương không yếu.

Văn phòng bộ trưởng, bí thư Tiểu Diệp kính sợ dẫn Lý Hạo gõ cửa đi vào, bí thư không dám nói gì, nhanh chóng rời đi.

“Bái kiến bộ trưởng.”

Lý Hạo khá khách khí, dù trong lòng hắn cảm thấy không cần làm vậy nhưng nơi này là địa bàn của đối phương.

Diêu Tứ mỉm cười uống trà, chỉ ghế dựa: “Ngồi xuống đi.”

“Đa tạ!”

Lý Hạo thản nhiên ngồi xuống.

Diêu Tứ nhìn hắn: “Thiếu niên anh kiệt, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, so với ngươi thì chúng ta đều già rồi.”

“Bộ trưởng quá khen.”

Diêu Tứ mỉm cười nhìn Lý Hạo, ông cảm khái: “Lúc trước Cửu Tư muốn thành lập Tuần Dạ Nhân quản lý siêu phàm trong thiên hạ, đối phó với 3 tổ chức lớn dã tâm khổng lồ, năm đó ta là người đầu tiên đứng ra, dùng thực lực võ sư Đấu Thiên tiếp nhận cục diện rối rắm. Nhưng càng làm thì càng cảm thấy bất đắc dĩ và bàng hoàng. Bị hạn chế quá nhiều, phải cố kỵ quá nhiều, quá nhiều kẻ cản trở, muốn làm gì cũng khó!”

Ông thở dài: “Ta già rồi, không bằng các ngươi, các ngươi có nhiệt huyết, trước kia ta cũng có, sau này đã mất rồi.”

Ông lại cười: “Gặp ngươi nên muốn nói vài câu, đúng rồi, ngươi thấy ta thế nào?”

“Hả?”

“Ngươi có ấn tượng đầu tiên như thế nào về ta?”

“Hiền từ, hòa ái, dễ thân...”

Lý Hạo cười lớn, nụ cười chuẩn xã giao, hắn đã học được sau khi ở Tuần Kiểm tư một năm.

Diêu Tứ bật cười: “Quá giả, nói thật ra được không? Ta lớn tuổi rồi, thích người trẻ nói thật, yên tâm, ta không phải cục trưởng Cửu Tư, ta nổi giận với ngươi được chắc?”

Lý Hạo trầm mặc một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Bộ trưởng nhất quyết muốn ta nói ra ư?”

“Cứ việc nói đi.”

“Cái gọi là nhiều kẻ cản trở, cố kỵ nhiều, hạn chế nhiều... kết lại thì là tham sống sợ chết, lựa chọn nằm yên, quên mất sơ tâm, bị đồng hóa, không làm tròn trách nhiệm, vô năng mà muốn lấy cớ cho chính mình, có đôi khi không làm tròn trách nhiệm còn đáng sợ hơn thất sách, ít nhất thì thất sách là đã làm, còn không làm tròn trách nhiệm thì là không làm gì cả.”

Lý Hạo không kiêng nể gì, có lẽ là vì lời nói giả dối của vị này khiến hắn không thoải mái, cũng có thể vì thực lực hắn đã mạnh hơn nên hắn tự tin hơn, nếu đối phương đã muốn thì hắn cũng sẽ không khách khí.

“Tuần Dạ Nhân thành cái dạng gì rồi?! Ta cứ tưởng Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt đã đủ kém, nhưng so với nơi này thì Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt thật ra rất chuyên nghiệp, đáng tiếc là không có tiền lương, thật thê thảm!”

“Tuần Dạ Nhân không có hệ thống, không có thủ lĩnh, không có ý thức trách nhiệm, cầm tiền lương cao đến Tứ Hải Đảo ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nhìn đại yêu ăn thịt người, thấy hải tặc đang ở ngay bên cạnh nhưng giả câm vờ điếc, thậm chí xưng huynh gọi đệ... Ha hả!”

Lý Hạo cười lạnh, trào phúng, khinh thường.

Hắn vốn muốn khách khí một chút nhưng hình như vị này muốn kể khổ với mình, kể về sự không cam lòng và bi ai của ông ta, ông ta muốn nói rằng năm xưa mình cũng là người nhiệt huyết, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy!

Nhưng Lý Hạo không đồng tình, hắn nói tiếp: “Nếu 3 tổ chức lớn trở thành người thống trị toàn bộ thế giới thì tình hình có tệ hơn không? Chưa chắc! 3 tổ chức lớn giết nhiều người, trước kia ta cảm thấy đó là tội ác tày trời, sau đó lại thấy người chết trong tay 3 tổ chức lớn chưa chắc đã nhiều bằng số mạng người vô tội mất trong tay các ngươi, vậy thì ta có tư cách gì để bình phán 3 tổ chức lớn?”

“Ngươi rất to gan!”

Diêu Tứ ngồi ngay ngắn, ông hơi kinh ngạc, không phẫn nộ vì sự lớn mật của Lý Hạo!

“Ngươi phải biết rằng ta mới là người đứng đầu nơi này!”

Ông nhìn Lý Hạo, đạm mạc nói: “Hoàng Long cũng không dám nói chuyện như vậy với ta.”

Lý Hạo bật cười gật đầu: “Đúng vậy, một kẻ không dám nói vậy với ngươi khiến cho Tuần Dạ Nhân chướng khí mù mịt. Ngươi sẽ nói rằng ta đang cố ý để hắn làm vậy, nhưng ngươi biết không, bởi vì ngươi giấu tài, Tuần Dạ Nhân hoàn toàn hủ bại! Khi một cơ quan chấp pháp hoàn toàn hủ bại thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người thường không còn nơi để giải oan, thế giới này không có công bằng chính nghĩa! Các ngươi cũng có trách nhiệm rất lớn trong việc vương triều hủ bại!”

“Lý Hạo.”

Lão nhân có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Đối với ngươi chuyện đó rất quan trọng sao? Ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ nhân cơ hội gặp mặt này để nhờ ta giúp ngươi, vì sao ngươi lại lựa chọn làm như vậy?”

Lý Hạo nhìn ông: “Bởi vì ta cảm nhận được tình thế thượng bất chính hạ tắc loạn! Binh hùng thì chỉ là 1 người, nhưng tướng hùng thì sẽ thành 1 đám anh hùng! Ngươi là tướng lãnh, thủ lĩnh nắm cơ cấu cường quyền duy nhất nằm ngoài Cửu Tư! Nếu ngươi chỉ là một người ẩn cư, nếu ngươi là võ sư Ngân Nguyệt hay thủ lĩnh Thất Thần Sơn, hoặc là thủ lĩnh 3 tổ chức lớn thì ta sẽ nịnh bợ ngươi vài câu... nhưng ngươi không phải!

Bình Luận (0)
Comment