Đi ra khỏi văn phòng bộ trưởng, Lý Hạo vô cùng vui sướng!
Mắng Diêu Tứ một trận sướng thật.
Giờ phút này Lý Hạo cực kỳ bất mãn đối với đám quan ngồi không ăn bám, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Lý Hạo không quen thuộc Diêu Tứ, khó mà đánh giá, nhưng Tuần Dạ Nhân ở đây quá thối nát, nhưng so ra thì đã tốt hơn Cửu Tư một chút.
Chỉ thế mà thôi!
Làm thủ lĩnh một cơ cấu chấp pháp nhưng Diêu Tứ lại không làm tròn trách nhiệm, điều này khiến Lý Hạo cực kỳ bất mãn.
Từ lời nói của Diêu Tứ, hắn hiểu ý ông ta.
Ông ta nói, ta cho rằng các ngươi sẽ cần ta trợ giúp.
Diêu Tứ muốn nói rằng ông ta nguyện ý trợ giúp đám người Lý Hạo, nhưng Lý Hạo đáp lại rằng... Không cần!
Bởi vì ngươi hỗ trợ là điều đương nhiên.
Hơn nữa đó không phải là hỗ trợ!
Ta thay mặt Tuần Dạ Nhân làm nhiệm vụ, giữ gìn kỷ cương, trên thực tế Diêu Tứ ngươi mới là người nên làm vậy nhất, sao ngươi lại cho rằng ngươi đang giúp người khác?
Đây là sai lầm!
Lý Hạo phẫn nộ nên cứ thế mà phát tiết ra, khi thủ lĩnh cơ cấu chấp pháp cảm thấy thuộc hạ làm nhiệm vụ gặp vấn đề, gặp nguy hiểm, ông ta nghĩ rằng mình ra tay là một loại bố thí và trợ giúp thì sai rồi, sai hoàn toàn!
“Hừ!”
Dưới lầu, Lý Hạo nghe thấy tiếng đồ đã bị đập phá thì cười lạnh một tiếng, vui sướng rời đi.
Hắn không để ý đến kết quả.
Người vô tâm sẽ không để ý, nếu nói những lời này với đám người Lưu cục trưởng thì có lẽ chỉ đổi lấy tràng cười của bọn họ, sau đó sẽ quên đi.
Diêu Tứ vẫn tức giận, điều đó chứng tỏ ông vẫn còn để ý.
Những lời từ đáy lòng, những từ ngữ vấn tâm như thế không hề có tác dụng với đám chính khách thuần túy, chỉ người có tâm mới có thể bị vấn tâm.
“Diêu Tứ... Ngươi còn tâm không?”
Lý Hạo bước đi, hắn không nghĩ xa nữa, có lẽ ông ta... đã không còn nữa rồi.
Có ai không quên lý tưởng ban sơ chứ?
Như ta vậy, ta còn nhớ rõ sơ tâm không?
Còn người đều sẽ thay đổi, Diêu Tứ và ta đều như vậy.
Có lẽ hôm nay ta không chấp nhận được thời đại hắc ám, thối nát, người ăn người này, nhưng một năm sau, 3 năm 5 năm sau... biết đâu Lý Hạo ta cũng sẽ trở thành một trong số họ.
Trong lòng Lý Hạo xuất hiện ý nghĩ này.
Ở thời đại này, có khi người ích kỷ chỉ lo thân mình đã là người tốt.
Người có thể cứu tế thiên hạ đó là thánh nhân.
...
Lý Hạo về nơi dừng chân của Võ Vệ quân.
Hắn đi rồi về còn chưa đến 20 phút.
Gần ngàn người Võ Vệ quân có nhiệm vụ kiểm kê hơn 2000 chiếc nhẫn trữ vật, mỗi người kiểm tra 2 – 3 cái là được.
Khi Lý Hạo trở về, tất cả Võ Vệ quân đang đắm chìm trong niềm lạc thú đếm tiền.
Thần Năng Thạch được chồng thành một ngọn núi nhỏ để giữa đại viện.
Có một nhóm người tiến lên đưa một túi Thần Năng Thạch, nuốt nước miếng nói: “Một vạn viên!”
Mộc Lâm thống kê: “Tổng cộng 176 vạn viên, còn nữa không?”
“Còn một chút, chờ một lát...”
Bên kia, một đội Võ Vệ quân cầm bao lớn đi tới: “Bên này có 9271 viên...”
Đội Võ Vệ quân kia vừa định đổ ra thì bị Lý Hạo đè tay: “Dừng lại!”
Mọi người nghi hoặc nhìn Lý Hạo, giờ phút này, đa số người đều đang hâm mộ, ghen ghét, sùng bái, đố kị... Cảm xúc vô cùng phức tạp và cả chết lặng.
Chỉ tính riêng Thần Năng Thạch mà hơn 1000 người đã đếm tới mỏi tay.
176 vạn viên!
Đó là còn chưa kể có những viên đặc biệt, kích cỡ to, năng lượng dồi dào bị ném sang bên khác, được coi là loại tài nguyên khác.
“Thần Năng Thạch nhiều vậy sao?”
“Đúng!”
Mộc Lâm gật đầu: “176 vạn viên Thần Năng Thạch tiêu chuẩn, không đúng, còn 9271 viên nữa, không đếm thiếu viên nào, Lý đô đốc yên tâm, ta cam đoan không ai trộm lấy dù chỉ một viên Thần Năng Thạch!”
Lý Hạo gật đầu, ngẫm nghĩ rồi khẽ nhíu mày: “Quỷ nghèo!”
“...”
Mộc Lâm sửng sốt.
Có ý gì?
Lý Hạo thở dài: “Mười mấy vị Húc Quang, ba vị Thuế Biến và cả nhân viên Tứ Hải Thương Hội với Thiên Tinh Đấu La tràng, chưa kể còn có mấy ngàn quý tộc nữa mà chỉ có 176 vạn viên thôi sao?”
Thế không phải là quỷ nghèo thì là cái gì?
Không thể nào!
Lý Hạo nghi hoặc, sao lại ít như vậy?
Hai nơi đó cực kỳ giàu có, dù phần lớn đã nộp lên Tài Chính Tư nhưng hai tập đoàn lớn không thể không cất giấu chút gì đó, Đấu La tràng thì không nói, nhưng Tứ Hải Thương Hội như vậy thì thật sự là quá ít.
Một mình Tứ Hải Thương Hội tuy không so được với Từ phủ nhưng cũng không kém hơn quá nhiều mới đúng, hơn nữa bọn họ còn bắt được nhiều quý tộc như vậy!
Đám người kia dám chơi bời như vậy mà chỉ mang theo mấy trăm viên Thần Năng Thạch thì sao có thể tính là quý tộc được?
Hơn nữa đám đại quý tộc như Mộ Tiểu Dung lại càng giàu.
Mấy nghìn người, mỗi người bình quân có 10 viên thì sẽ là mấy vạn, 100 viên là mấy chục vạn...
Cứ tính như vậy thì con số kia thật sự không nhiều.
Lý Hạo không hoài nghi Võ Vệ quân, hắn đang tự hỏi có phải Tài Chính Tư đã đến mang tài nguyên đi trước không?
Đống Thần Năng Thạch hắn thu được trước đó đều ném cho Dương Sơn mang về.
Đây chính là tất cả tài nguyên trong thời gian sắp tới của hắn, hơn nữa hắn không thể độc chiếm toàn bộ, chắc chắn sẽ phải chia cho đám người Hầu Tiêu Trần một ít, ăn mảnh không tốt, Hầu Tiêu Trần có hơn 1000 Võ Vệ quân phải nuôi, ông cũng đang phải gánh vác áp lực rất lớn.
Không những thế, có khả năng Lý Hạo còn phải nộp lên Tuần Dạ Nhân một ít, vậy nên hắn cảm thấy thu hoạch lần này quá ít.
Mộc Lâm vội vàng nói thêm: “Bên này vẫn còn nữa, đây là Thần Năng Thạch phiên bản quân dụng trong di giọt, một viên bằng mười viên, số lượng cũng không ít, đại khái có hai vạn viên.”
Lý Hạo gật đầu: “Tức là khoảng 200 vạn viên đúng không?”
“Đúng!”
Lý Hạo cười: “Nếu đổi thành sinh mệnh chi tuyền ở Cửu Long Các thì chỉ được 20 giọt thôi.”
Mộc Lâm líu lưỡi, đắt vậy ư?
Ông ta nói tiếp: “Chúng ta đã kiểm kê sinh mệnh chi tuyền, cái này khá quý giá nên ta đã cất đi, tổng cộng có 12 giọt, chủ yếu tập trung trong vài cái nhẫn trữ vật.”
Lý Hạo gật đầu, hắn đoán được nó là của ai.
Còn ai ngoài Mộ Tiểu Dung và vài vị Thuế Biến kỳ được chứ.
Chỉ những người này mới có tư cách nắm giữ, còn Húc Quang bình thường thì không có tư cách này.
12 giọt cũng không ít.
Trước đây, Lý Hạo chia cho Nam Quyền 4 giọt, Dương Sơn, Tần Liên mỗi người một giọt, Lý Hạo chỉ còn lại 3 giọt, giờ cộng thêm số này thì hắn có 15 giọt.
Nhưng ở trong mắt Lý Hạo, sinh mệnh chi tuyền chỉ trị giá 1 vạn viên Thần Năng Thạch, nhưng nếu bán đi hoặc bị cướp đi thì hắn đều tính giá 10 vạn.
“Còn nữa, có không ít Nguyên Thần Binh, đến 22 kiện... Nhưng hầu như đều là Hoàng giai, cấp bậc rất thấp, chỉ có hai thanh Huyền giai, không thấy Địa giai.”
Ông ta nhìn Lý Hạo, Lý Hạo mỉm cười: “Có cái bị đánh nát, có cái vẫn ở trong thân thể bọn họ, cướp nhẫn trữ vật thì không sao, nhưng không thể mổ xẻ người ta ra để cướp Nguyên Thần Binh được.”
Mộc Lâm câm nín.
Ta không có ý đó.
Ý ta là có rất nhiều binh khí, ngươi chắc chắn không trả lại một ít ư?