Ông ta không ngờ Lý Hạo lại hiểu theo hướng ông ta chê quá ít, còn giải thích rằng trong cơ thể đám người Mộ Tiểu Dung có cất giấu nhưng không tiện trực tiếp cướp lấy, phải mổ đối phương ra mới lấy được.
“22 thanh cũng không tồi!”
Lý Hạo lắc đầu thở dài một tiếng: “Vẫn quá nghèo, quả nhiên không nhổ tận gốc thế lực lớn thì thu hoạch thực tế chẳng đáng bao nhiêu, nhiều người như vậy mà chỉ lấy được có một chút, chẳng nhiều hơn Từ gia bao nhiêu... Không, nói đúng ra thì chẳng khác gì nhau.”
Từ gia bên kia có đến 3 thanh thần binh Địa giai lận đấy, chưa kể còn có Thiên Kim Liên và mảnh gương...
Những thứ này không thể dùng tiền để đánh giá, còn có thần binh Thiên giai bị tiểu kiếm cắn nuốt, nếu tính cả chúng thì giá trị đại khái không ít hơn những thứ ở đây.
Đây là khuyết điểm của việc không thể nhổ cỏ tận gốc.
Tứ Hải Thương Hội và Thiên Tinh Đấu La tràng đều không tự cất trữ tài sản, tất cả đều nằm ở Tài Chính Tư.
Bởi vậy có thể thấy được Tài Chính Tư giàu có đến mức nào.
Những người này được giữ thu nhập trong một năm đã là không tồi, tới cuối năm chắc chắn sẽ phải nộp lên.
Mộc Lâm lại nói: “Còn không ít bảo vật nhưng đa số chúng ta không nhận ra, ta đã cất hết vào trong một cái nhẫn trữ vật, ngoài ra còn có vài ngộ đạo cổ binh hiệu quả bình thường, ta cũng cất riêng rồi...”
Ông ta giao cho Lý Hạo mấy cái nhẫn trữ vật, sau đó nhìn về phía Thần Năng Thạch chồng chất thành ngọn núi nhỏ: “Cất nốt chỗ đó đi, ta phát hiện có mấy cái nhẫn trữ vật rất lớn, có thể cất hết được.”
Lý Hạo gật đầu, sau đó nhìn về phía vài vị võ sư cầm đầu, cười nói: “Hơn 9000 viên còn lại mọi người chia nhau đi! Cứ coi như tiền thưởng, chúng ta ăn thịt thì mọi người cũng nên uống chút canh!”
Mộc Lâm muốn nói gì đó nhưng đám võ sư đã hưng phấn hét to: “Đô đốc trượng nghĩa!”
Hơn 9000 viên, mỗi người có thể nhận khoảng 10 viên.
Tuy Lý Hạo có một núi Thần Năng Thạch nhưng chúng không phải của bọn họ, giờ Lý Hạo nguyện ý bỏ ra nhiều như vậy để khao thưởng đã khiến mọi người rất hưng phấn, hơn nữa ai cũng được nhận một chiếc nhẫn trữ vật, tinh thần của mọi người càng thêm phấn chấn, lần này bọn họ thu hoạch rất phong phú!
Mộc Lâm dở khóc dở cười không nói gì nữa, trước kia, hơn 9000 viên cũng là con số thiên văn, nhưng bây giờ nhìn Thần Năng Thạch chất đống ở kia, ông ta bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn quan trọng nữa.
Mộc Lâm thầm nghĩ, sau khi nhìn thấy một đống tài phú, ông ta cảm thấy Thần Năng Thạch cũng chỉ bình thường thôi.
Nhìn kìa, hôm nay ta đã đếm đến 200 vạn viên đấy!
Lý Hạo mới đáng sợ, chỉ trong một tháng, hắn đã cướp được hơn 300 vạn Thần Năng Thạch, hơn 50 thanh Nguyên Thần Binh.
Cũng trong một tháng này, đã có hơn 20 vị Húc Quang và vài vị Thuế Biến chết trong tay hắn. Vậy nên thu hoạch thế này là chuyện đương nhiên.
Nếu tính cả sinh mệnh chi tuyền và những thứ khác thì Lý Hạo đã thu hoạch được hơn 1000 vạn viên Thần Năng Thạch, tương đương với đánh cướp một tòa di tích không nhỏ, từ đó có thể thấy rằng kỳ thật thời đại này rất giàu có.
Kẻ bần cùng chỉ có đám người tầng dưới chót mà thôi, còn đám nhân viên cấp cao đều giàu chảy mỡ.
Nhìn tên Diêu Tứ kia xem, nhiều năm qua ông ta mặc kệ mọi chuyện, dùng sinh mệnh chi tuyền pha loãng để pha trà uống, nếu bán ở Cửu Long Các, một ly trà như vậy có giá hơn trăm viên Thần Năng Thạch, vậy nên thực ra Diêu Tứ cũng không nghèo.
Lý Hạo không nói gì, hắn cất tất cả Thần Năng Thạch vào nhẫn trữ vật, hiện giờ trên người hắn đã bớt đi rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, nhưng ngay sau đó Mộc Lâm lại đưa ra hơn 1000 nhẫn trữ vật.
Đây là những gì còn lại sau khi phân chia xong.
Trên người Lý Hạo vẫn còn hơn trăm cái nhờ cướp đoạt lúc trước, nhìn nhẫn trữ vật được xâu thành chuỗi dài, Lý Hạo cười khổ.
Từ khi nào hắn phải đau đầu vì nhẫn trữ vật quá nhiều như vậy chứ.
Nhưng hắn vẫn nhận lấy.
Cứ giữ đó đã, trong áo giáp có chỗ chứa đồ, tuy rằng hơi chật nhưng không sao cả.
Sau đó Lý Hạo nhìn đám Võ Vệ quân một lượt.
Trước kia Võ Vệ quân có hơn trăm người Phá Bách viên mãn, Đấu Thiên không nhiều lắm, chỉ có chín vị Bách Phu Trưởng và đám người Kim Thương, Mộc Lâm, đội trưởng thân vệ của Kim Thương, đồ đệ Cuồng Đao và con gái của Khổng Khiết.
Nhưng lúc này không thấy hai người kia đâu, không biết bọn họ đã đi đâu.
Nghe nói Cuồng Đao cũng đến đây nhưng hắn chưa gặp.
Những người này đã tới Trung Bộ một tháng, hình như thực lực bọn họ đều tăng lên một chút, có gần 200 người Phá Bách viên mãn, cũng có thêm vài vị Đấu Thiên.
Lý Hạo nhìn bọn họ, suy tư một phen rồi mở miệng: “Mọi người ở Thiên Tinh thành không tốt lắm đúng không?”
Mộc Lâm ngượng ngùng không đáp.
Không tốt lắm!
Ở Ngân Nguyệt thì không tồi, thực lực Võ Vệ quân rất mạnh, một đội trăm người có thể đối phó với một vị Tam Dương, nếu liên thủ, dùng đại trận ngàn người thì dù không có vài vị cường giả nhưng cũng có thể đối phó với một vị Húc Quang.
Nhưng ở Thiên Tinh thành thì sao?
Bọn họ chẳng là gì cả!
Phá Bách viên mãn chỉ có thể so với Nguyệt Doanh mà thôi, còn không bằng Nhật Diệu.
Tuy nhiên bọn họ có hơn 500 bộ Hắc Khải.
Ngày xưa, hơn 1000 Chiến Thiên Quân ngã xuống, Hầu Tiêu Trần lấy đi nhiều nhất, Lý Hạo cầm 100 bộ, còn lại bị 3 tổ chức lớn chia cắt, nhưng bọn họ đều không có quyền hạn hoàn toàn mở ra Hắc Khải.
Như vậy bộ giáp đó chỉ phát huy ra lực phòng ngự hơi mạnh hơn bình thường một chút mà thôi.
Lý Hạo có hơn 1000 bộ Phá Không Giáp, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa tìm được phương pháp mở ra, không biết là vì quyền hạn không đủ hay vì nguyên nhân khác.
Truyền nhân Khai Sơn Phủ - Trần Tiến bực bội nói: “Kệ thôi, dù sao nơi này cũng là Trung Bộ, có rất nhiều siêu năng, Nhật Diệu Tam Dương một đống, Húc Quang cũng không hiếm thấy. So với quân đội bình thường thì Võ Vệ quân ta đương nhiên là vô địch! Nhưng so với một vài đội quân tinh nhuệ do thế lực lớn bồi dưỡng, bọn họ vừa nhiều người vừa nhiều tiền, tài nguyên cũng rất nhiều... Chúng ta đương nhiên không bằng!”
Ngân Nguyệt nho nhỏ không nuôi nổi nhiều người.
Nhưng Trung Bộ hội tụ tài phú của thiên hạ, đám người Hầu Tiêu Trần không thể so được.
Lý Hạo vốn cảm thấy đãi ngộ của Võ Vệ quân đã rất hậu đãi, sau đó hắn mới nhận ra như thế chẳng đáng gì.
Không đến Trung Bộ thì không thể hiểu được Trung Bộ giàu có ra sao.
Mộc Lâm cũng cảm khái: “Thật ra cũng không tệ lắm, năng lượng thần bí ở đây rất nồng đậm, tuy rằng hầu hết không dựa vào năng lượng thần bí nhưng nhiều năng lượng cũng giúp chúng ta tu luyện nhanh hơn.”
“Ngươi thấy đấy, chúng ta có thêm không ít Phá Bách viên mãn, cũng có vài người bước vào cấp bậc Đấu Thiên.”
Ông ta cười ha hả: “Ít nhất khi ra tay đối phó với Thiên Tinh Đấu La tràng, chúng ta vẫn chấn nhiếp được bọn họ!”
Lý Hạo cười nhìn thoáng qua mọi người, bỗng nhiên nói: “Có một chuyện mọi người cần suy xét, ta sắp mở Thiên Tinh đô đốc phủ, mọi người có muốn tới hỗ trợ hay không?”
“...”