Mọi người sửng sốt, Mộc Lâm cũng vậy, sau một lúc lâu ông ta mới nói: “Bộ trưởng thì sao?”
“Bộ trưởng?”
Lý Hạo sờ cằm, cười đáp: “Hắn là đô đốc trưởng, ta là phó, đương nhiên bộ trưởng vẫn là lão đại.”
“Thế thì có gì khác nhau?”
Ông ta dè dặt nhìn Lý Hạo.
Ngươi có ý gì?
Lý Hạo nhe răng cười: “Hơi khác nhau một chút, quân tinh nhuệ của Võ Vệ quân không chỉ là thành viên Võ Vệ quân mà còn có thể gia nhập Liệp Ma đoàn của ta, sẽ có thêm lương thưởng đãi ngộ tốt. Đương nhiên người tham gia không thể quá nhiều, tối đa 500 người thôi!”
“Cơ cấu chỉnh thể sẽ không thay đổi, nhưng quy mô Liệp Ma đoàn của ta có khả năng sẽ mở rộng, một đoàn có quy mô chừng ngàn người...”
Mộc Lâm cảm thấy bất lực, không hé răng nhìn Lý Hạo từ trên xuống dưới hồi lâu.
Lý Hạo cười ha hả: “Mọi người suy xét đi, dù sao cũng là người một nhà, không vội. À, đúng rồi, gia nhập Liệp Ma đoàn có rất nhiều lợi ích, ví dụ như là có thể hoàn toàn kích hoạt Hắc Khải, lực phòng ngự mạnh hơn, đây là điều thứ nhất! Thứ 2, xác suất bước vào Đấu Thiên cao hơn! Thứ 3, sau khi trở thành Đấu Thiên, mọi người đều có khả năng bước vào Uẩn Thần... Đúng vậy, lão sư của ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ thấu triệt cảnh giới Uẩn Thần, mọi người đều có thể tu luyện.”
“Thứ 4, ta có quân trận độc đáo, năm người tạo thành trận, thực lực tăng mạnh! Hiện tại một đội trăm người chỉ có thể đối phó với Tam Dương, sau khi gia nhập Liệp Ma đoàn, ta có thể khiến một tiểu đội đối phó với Húc Quang tiền kỳ!”
“Đây là kết quả dựa trên tình hình hiện có, nếu thực lực mọi người tiến bộ, ta cam đoan một đội trăm người có thể vượt tối thiểu 2 đại cảnh giới để đối phó với địch nhân!”
“Ví dụ mọi người đều là Đấu Thiên phối hợp thì có thể đấu với Nhật Diệu, nhưng nếu phối hợp thích đáng... không dám nói là đấu với Thần Thông nhưng các ngươi có thể vây giết Thuế Biến kỳ!”
Trăm vị Đấu Thiên liên thủ, khí huyết tương dung, kích phát áo giáp... Có hy vọng đánh thắng Thuế Biến không?
Có!
Lý Hạo hiểu rõ chuyện này, hơn nữa nếu được hắn trợ giúp khi bước vào Đấu Thiên thì có thể nhanh chóng Uẩn Thần, đến lúc đó thực lực bọn họ ra sao thì càng không cần phải nói.
Thành viên Liệp Ma đoàn ở Ngân Nguyệt quá ít!
Lúc trước, Lý Hạo không muốn nhận thêm người nữa, nhưng bây giờ hắn phát hiện nhiều người thì lực lượng mới đủ mạnh.
Tuy thực lực mỗi người không mạnh, nếu chỉ một người ra tay thì Phá Bách có thể làm được gì?
Nhưng 100 người, 1000 người, một vạn người thì sao?
Không phải Lưu Vân Thanh đã nói rằng dân tâm là thứ vô dụng sao?
Nực cười!
10 vạn người thường, mỗi người mặc bội giáp, khí huyết tương dung, chỉ cần biết phương pháp vận chuyển cơ bản, trong người có lực lượng khí huyết thì khi đó 10 vạn người đó có thể giết chết Húc Quang!
Trăm vạn người thì sao?
Ngàn vạn người thì sao?
Hàng tỉ người?
Thế giới này không thiếu người thường! Tuy nhiên bội giáp, giáp trụ để cung cấp cho tất cả bọn họ là một vấn đề lớn.
Hiện tại Lý Hạo không còn nhiều, chỉ có mấy chục bộ Hắc Khải mà thôi, Võ Vệ quân thì có hơn 500 bộ.
Thực ra không có khả năng Lý Hạo thật sự để người thường đi giết Húc Quang, chỉ cần là có chút cơ sở, biết chút võ nghệ, không cần bắt đầu từ con số 0 thì một người ở thời đại này có thể dễ dàng tiến vào Trảm Thập và Phá Bách cảnh.
Trước Phá Bách viên mãn không có cửa ải cần vượt qua.
Như vậy, 1 vạn võ sư Phá Bách đủ để trấn áp Thuế Biến không có chút khó khăn nào, thậm chí là có thể đối phó với Thần Thông!
Lý Hạo không phục, cũng không cam lòng khi nghe lời Lưu Vân Thanh nói!
Ai nói dân tâm vô dụng?
Nực cười
Nó rất hữu dụng!
Chỉ cần dám, chỉ cần nguyện ý thì người thường cũng có thể nổi dậy.
Thậm chí hiện tại trong lòng hắn có một vài ý tưởng, ngàn người trước mắt này đều không yếu, có một đống Phá Bách viên mãn, nếu tất cả đều học Thập Hoàn Phong Sơn Trận, dung nhập khí huyết vào trong cơ thể Lý Hạo hắn, lấy hắn làm trung tâm trận pháp thì hắn có can đảm để đi chiến với Thần Thông!
Trước kia hắn cảm thấy mấy người này không đáng tin cậy, giờ nhìn lại thì thấy… cũng tạm được.
Ít nhất là đáng tin cậy hơn đám người ngoài Ngân Nguyệt, tâm tư Lý Hạo thay đổi, hắn muốn đoạt quyền... Phi, hắn muốn giúp Hầu Tiêu Trần bồi dưỡng quân đội, hình như lão Hầu hơi nghèo.
Còn vấn đề tại sao không báo cho Hầu Tiêu Trần trước thì... Lý Hạo lười nói, hình như Hầu Tiêu Trần đang ở ngay bên ngoài tường viện, vị này nghe hết rồi, có vẻ ông còn định vào đây đánh mình nữa.
...
Sau khi Lý Hạo nói xong, một vài người kích động hô hấp dồn dập.
Bước vào Đấu Thiên, bước vào Uẩn Thần, trận pháp đặc thù, kích hoạt áo giáp...
Trời ạ!
Mộc Lâm cũng có chút kích động nhưng ông ta nhanh chóng hoàn hồn, gian nan nở nụ cười cự tuyệt: “Chuyện này chúng ta không làm chủ được, Lý đô đốc, ngươi đi hỏi bộ trưởng trước hoặc hỏi Kim Thương lão đại một chút đi. Chúng ta... Chúng ta không thể làm như vậy...”
Sau khi ông ta cự tuyệt, ánh mắt không ít người trở nên ảm đạm nhưng đều không lên tiếng.
Đúng vậy!
Bọn họ muốn mạnh hơn nhưng bọn họ do Hầu Tiêu Trần bồi dưỡng ra, sao có thể vong ân phụ nghĩa, phản bội chủ cũ?
Thực ra bởi vì người nói là Lý Hạo nên bọn họ mới suy xét chuyện này. Lý Hạo là 1 thành viên của bọn họ, là võ sư Ngân Nguyệt, là thiên phu trưởng thống lĩnh Võ Vệ quân, là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân...
Hơn nữa hắn và Hầu Tiêu Trần có quan hệ không tồi, nếu không thì mọi người đã không động tâm.
Lý Hạo cười lớn: “Cứ nghĩ cho kĩ đi. Còn bộ trưởng thì chỉ cần mọi người cùng đồng lòng thì ông ấy sẽ không nói gì cả, hiện tại ta không cần toàn bộ, chỉ cần một nửa thôi, người có giáp mới được tới, không tới thì giao áo giáp cho người khác, muốn giữ lại thì cũng được thôi... Không muốn giữ chén cơm nữa đúng không?”
Mộc Lâm ngượng ngùng: “Chuyện này vẫn nên ý bộ trưởng đã!”
Lý Hạo cười.
Ngoài cửa, có người khẽ cười nói: “Lý Hạo, ngươi lại định làm trò gì đấy?”
Hầu Tiêu Trần chắp hai tay sau lưng cùng Ngọc tổng quản đi vào, ông mỉm cười nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt có chút... sát khí, tên nhãi nhà ngươi giỏi lắm, ngươi muốn làm gì?
“Bộ trưởng!”
Mọi người rùng mình!
Bộ trưởng tới rồi.
Lý Hạo vẫn thản nhiên cười hào sảng: “Bộ trưởng, ta đang suy tính cho tiền đồ của các huynh đệ! Bộ trưởng cũng biết mà, gần đây thu hoạch được rất nhiều, ta nhiều tiền mà không có chỗ tiêu, tiền được tiêu thì mới là tiền, không tiêu thì chỉ là cục đá! Chúng ta là đồng liêu, vậy nên ta tranh thủ chút phúc lợi cho mọi người thôi không được sao?”
“Vậy ngươi trực tiếp đưa tiền là được rồi!”
Hầu Tiêu Trần cười như không cười.