Lý Hạo thở dài: “Ta cũng muốn vậy nhưng võ sư Ngân Nguyệt không phải loại người thích ăn không của kẻ khác, ta hiểu mọi người, ta tặng không thì mọi người sẽ ưu tư quá nặng mà lưu lại tâm ma!”
Mọi người thầm hét lên trong lòng, không hề! Chúng ta sẽ không có tâm ma!
Ngươi đưa tiền đây!
Nhưng mọi người không thể nói như thế, chẳng lẽ bọn họ có thể mặt dày nói thẳng rằng chúng ta thích ăn không ư?
Không phải ai cũng là Nam Quyền...
Khụ khụ, Nam Quyền cũng không ăn không, khi đánh nhau cứ gọi y, hắn sẽ góp công góp sức, nhớ trả tiền là được.
Hầu Tiêu Trần không còn lời gì để nói.
Ông có thể nói gì bây giờ?
Mộc Lâm xấu hổ cười: “Đúng vậy, Lý đô đốc nói không sai, các huynh đệ đều không phải loại người như vậy, có trả giá thì mới có thu hoạch, tuân theo tinh thần cổ võ, có thu hoạch tất có trả giá!”
Lý Hạo buông tay, bất đắc dĩ nói: “Bộ trưởng, ngươi cũng nghe rồi đấy, vậy nên ta có thể làm theo ý mình mà không màng võ đạo chi tâm của mọi người sao?”
“...”
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng có thể đưa ta...”
“Đưa cho bộ trưởng thì lãng phí!”
Lý Hạo thở dài: “Bộ trưởng giữ Thần Năng Thạch thì được gì, dù sao cũng không đổi thành chiến lực trong thời gian ngắn được, mà chúng ta đang cần tranh thủ thời gian!”
Hầu Tiêu Trần muốn trợn trắng mắt!
Tên chó này chỉ muốn bắt cóc Võ Vệ quân của ta!
Ông suy tư một phen rồi chậm rãi nói: “Ngươi thật sự muốn thành lập đô đốc phủ độc lập ư?”
“Hả?”
Lý Hạo ngẩn ra: “Bộ trưởng, không phải trước đó ngươi đã nói rồi sao?”
Hầu Tiêu Trần câm nín, ta chỉ nói độc lập thôi chứ ai muốn mở thật đâu, nhưng ngươi nói vậy tức là muốn thực sự tiến hành ư? Không ở đây nổi nữa à?
Hầu Tiêu Trần trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Hiện tại ta bận phòng bị đám cường giả, không có thời gian quản chuyện này, thời gian trôi qua cả Cửu Tư và hoàng thất đều sẽ rung chuyển...”
Ông nhìn thoáng qua đám người Mộc Lâm, suy tư một phen rồi đưa ra quyết định: “Nếu bọn họ nguyện ý thì gia nhập Liệp Ma đoàn của ngươi cũng không sao.”
Ông nghĩ thêm một lát rồi bổ sung: “Nhưng ngươi phải bảo đảm một vấn đề...”
“Chuyện gì?”
“Đừng bắt mọi người đi chịu chết vô ích...”
Ông nhìn Lý Hạo: “Ngươi quá nhiệt huyết, đó vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu! Hiện tại thực lực của ngươi vẫn chưa đủ để ngươi trương dương ương ngạnh như vậy. Nếu gặp phải nguy cơ, ngươi có thể chạy trốn, nhưng bọn họ trốn không thoát!”
Kỳ thật, những người này đi theo Lý Hạo cũng không tệ, Lý Hạo có tiền, có thủ đoạn, còn có thể truyền thụ Uẩn Thần chi đạo chân chính.
Con đường của đám người Hầu Tiêu Trần không thích hợp phổ cập rộng rãi, bởi đó là con đường dành cho tinh anh!
Chỉ có những thiên tài trong đám võ sư mới có thể học, còn Uẩn Thần đạo... Theo lời Lý Hạo nói thì có lẽ có thể truyền bá rộng rãi.
Hầu Tiêu Trần không để ý chuyện Lý Hạo muốn cướp người, nhưng gia hỏa Lý Hạo này rất hay trêu chọc địch thủ, hắn có thể trốn thoát nhưng Võ Vệ quân không chạy thoát được.
Ông bình tĩnh nói tiếp: “Hiện tại ngươi vẫn chỉ là một người cô đơn, trừ sư phụ ra, ngươi không còn ai phải vướng bận, ngươi không kiêng nể gì! Lý Hạo, tướng quân chân chính sẽ không vứt bỏ chiến hữu! Ngươi từng cầm binh ở Ngân Nguyệt, dù chỉ là mấy chục người, nhưng ngươi đã để bọn họ lại Ngân Nguyệt, chính ngươi cũng biết rằng đối thủ của ngươi rất nguy hiểm. Khi ngươi thống lĩnh ngàn người, ngươi phải biết rằng bọn họ cũng là người, là võ sư, là chiến hữu, là đồng liêu của ngươi, bọn họ không đơn giản chỉ là cấp dưới và quân cờ của ngươi, ngươi phải suy xét cho tương lai và sự an toàn của bọn họ... Có lẽ đó sẽ là một loại hạn chế đối với ngươi!”
Là tốt hay xấu?
Lý Hạo mỉm cười: “Bộ trưởng lo lắng quá rồi! Ta đã nghĩ rất rõ ràng, ở thời đại này, ngươi muốn làm gì đó, muốn lấy mạng ai đó, ngươi phá hủy hệ thống giai tầng thì ngươi phải liều mạng! Mọi người nguyện ý liều mạng mạo hiểm thì có thể tham gia, nếu không muốn thì đừng tới! Ta sẽ suy xét vì bọn họ, nhưng ta không phải bảo mẫu, mạo hiểm là điều tất nhiên... Nếu ta thua, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để an trí cho mọi người, nhưng nếu không thể thì ta sẽ chạy trốn.”
Hầu Tiêu Trần khẽ nhíu mày.
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Liều mạng tranh tương lai! Ta không biết tương lai sẽ thế nào, ta không biết phía trước còn hắc ám như thế hay không, ta cũng không biết tương lai của ta sẽ có kết cục gì. Dù tốt hay xấu thì một tướng nên công chết vạn người! Bộ trưởng, con người rồi sẽ phải chết, vấn đề là mọi người có cảm thấy đáng giá hay không!”
Hắn quay đầu nhìn đám võ sư: “Ở võ lâm Ngân Nguyệt, võ sư tự do, hành vi phóng đãng, theo đuổi sự cường đại! Nhưng võ sư cũng có tâm, nếu đã có tâm thì phải thử xem, nếu sợ hãi tử vong thì đừng thử!”
Tứ phương an tĩnh.
Hầu Tiêu Trần nhìn Lý Hạo một hồi mới mở miệng: “Vậy mọi người tự quyết định đi, ta sẽ không can thiệp! Đừng làm đào binh, bởi vì để mọi người được như hôm nay, Ngân Nguyệt đã trả giá không nhỏ, nhưng nếu gia nhập Thiên Tinh đô đốc phủ, tham gia Liệp Ma đoàn thì không thành vấn đề.”
“Mọi người quyết định đi!”
Lý Hạo cười nói: “Ta sẽ không cưỡng ép bất cứ kẻ nào! Quan trọng là các ngươi nghĩ gì, dưa hái xanh không ngọt, ví dụ bây giờ Ngọc tổng quản muốn đi theo ta thì ta cũng sẽ không đáp ứng...”
Ngọc tổng quản ngơ ngác nhìn Lý Hạo rồi nhìn Hầu Tiêu Trần.
Nàng đảo mắt, ta còn lâu mới đi theo ngươi!
Mọi người nghẹn cười.
Hầu Tiêu Trần câm nín, rõ ràng đang nói chính sự mà tên nhãi kia phải kéo tiểu Ngọc vào, ngươi có ý gì?
Ông bất đắc dĩ lên tiếng: “Ngươi xử lý xong đám quý tộc kia đã rồi tính!”
“Không thành vấn đề!”
Lý Hạo cười lớn, giờ khắc này hắn có thể đĩnh đạc đứng nói chuyện trước mặt Hầu Tiêu Trần.
Đây là sự tự tin, cũng là một loại kiêungaoj!
Khi hắn nguyện ý ra khỏi Ngân Nguyệt, đi đến Thiên Tinh thành, từ lúc ấy hắn đã cảm thấy mình không sợ gì cả, dù là nguy hiểm hay tử vong thì trong lòng ta vẫn thấy rõ con đường phía trước.
Ta biết ta nên làm điều gì đó, cho nên ta không cần sợ hãi.
Ta không làm chính mình thất vọng, không mất đi bản tâm, ta không cần phải sợ hãi bất cứ kẻ nào.
Đến cái chết còn không sợ thì ta sẽ sợ hãi cái gì?
Lão sư, ngươi nói đúng, không cần quan tâm những người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần mình nghĩ thế nào làm thế ấy là được rồi.
Mỗi người đều có con đường của riêng mình.
Tự do tự tại, tiêu sái báo thù có lẽ cũng là một con đường, nhưng trong quá trình này, có lẽ Lý Hạo ta muốn để lại chút gì đó để sau khi ta tử vong thì vẫn còn người nhớ đến một người như ta!
Có lẽ khi hắn trở lại Chiến Thiên thành, vị sư trưởng thứ chín kia sẽ không cho hắn lời bình tệ hại nữa.
Có lẽ lần tới khi hắn gặp Hồng Nhất Đường, hắn có thể thẳng lưng, vẻ mặt thong dong nói với gã rằng, tiểu Hồng, ngươi như thế là không được, ngươi co đầu rút cổ trong Ngân Nguyệt, còn Lý Hạo ta đã lang bạt thế giới không phải để cứu vớt thương sinh, chỉ là muốn tùy theo lòng mình, lòng ta hướng đến ánh sáng, thù hận giết chóc chưa bao giờ khiến ta sa đọa.
Đó là niềm tự hào thế nào?
Đó là kiểu kiêu ngạo gì?