Lý Hạo phóng khoáng cất bước rời đi, không hề sợ hãi rụt rè, không còn là người phải cẩn thận che giấu bản thân nữa.
Trên người hắn như có mãnh hổ bám vào, hổ trở về rừng, ngạo thị sơn lâm.
Hầu Tiêu Trần vẫn luôn nhìn hắn... Cảm xúc trong lòng ông rất phức tạp, trong một tháng ngắn ngủi Lý Hạo đã thay đổi rất nhiều, ngày đó ông khuyên Lý Hạo đi cùng ông, khi đó Lý Hạo đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định ở lại.
Hầu Tiêu Trần có chút thất vọng và bất đắc dĩ.
Nhưng một tháng sau, Lý Hạo đã đến đây, hắn như hoàn toàn biến thành một người khác.
Giờ khắc này Hầu Tiêu Trần có chút bàng hoàng.
Ngọc tổng quản nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Hắn giống một người...”
Hầu Tiêu Trần ngẩn ra, giống ai?
“Viên Thạc! Viên Thạc 20 năm trước...
Khi đó, Viên Thạc bá đạo vô song, hoành hành thiên hạ, hắn tỏ ra là dù thực lực ta không phải đứng đầu thiên hạ nhưng ta dám chiến hào kiệt tứ phương! Nam tử hán đại trượng phu, không sợ gian nan nguy hiểm, không sợ hãi tử vong. Đôi thầy trò này càng ngày càng giống nhau!”
Viên Thạc?
Hầu Tiêu Trần giật mình, ông hồi tưởng lại.
Thật vậy ư? Ông đã sắp quên mất rồi. Năm xưa Viên Thạc như thế ư?
Ông đang nghĩ ngợi, Ngọc tổng quản lại nói: “À, so với Viên Thạc thì hơn một chút...”
“Cái gì?”
Ngọc tổng quản ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Đẹp trai hơn Viên Thạc.”
Hầu Tiêu Trần ngây người nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi cảm thấy giữa ta và Ánh Hồng Nguyệt, ai đẹp trai hơn?”
“...”
Ngọc tổng quản nghi hoặc nhìn ông, bộ trưởng điên rồi à? Ngươi đương nhiên không đẹp bằng gã...
Nhưng Ngọc tổng quản nhanh chóng trả lời: “Bộ trưởng là nam tính, hắn là âm nhu, đương nhiên không bằng bộ trưởng!”
Hầu Tiêu Trần yên lặng trầm ngâm.
Vậy ư? Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì ta được gọi là Bệnh Tháp Quỷ, ai cũng nói là Bệnh Tháp Quỷ âm nhu vô song, đã có ai nói ta nam tính bao giờ đâu?
Hừ! Đồ giả dối!
...
Cùng lúc đó, Lý Hạo đã trở về tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Trong tòa đại lâu không quá cao và đại viện phía sau chật kín người, chỉ có vài Tuần Dạ Nhân trông coi, bọn họ nhìn thấy Lý Hạo thì đều cung kính hành lễ.
Đám người trong đại viện thấy Lý Hạo đi đến thì đều sợ hãi.
“Lý đô đốc, chúng ta có thể đi chưa?”
Có người vội vàng hỏi.
Trời đã sáng, bọn họ đã bị nhốt một đêm, không ăn không uống thì thôi đi, rất nhiều người toàn thân hôi thối muốn tắm rửa thay quần áo cũng chẳng được, muốn đi vệ sinh cũng không thể bởi vì có quá nhiều người, không đủ chỗ cho bọn họ.
Mùi ở đây rất khó ngửi.
Một vài tiểu thư quý tộc chưa bao giờ trải qua tình cảnh này. Giờ phút này bọn họ đã sắp phát điên, bọn họ che mặt hoặc che đầu, sợ người khác ngửi được mùi thối trên có thể mình và nhận ra mình.
Mấy nghìn người, chỉ riêng việc xác nhận danh tính thôi cũng đã rất khó khăn, hơn nữa Lý Hạo còn thiếu một hệ thống tình báo hoàn thiện.
Những người này đã khai ra vài chuyện, nhưng có ai lại tự thú về tội ác tày trời của mình bao giờ?
Lý Hạo nói thẳng: “Ta mới đến Thiên Tinh, muốn đứng vững gót chân ở đây không dễ dàng! Dù là Tứ Hải Thương Hội hay Thiên Tinh Đấu La tràng thì cũng cách người thường quá xa, không đủ để khiến Lý Hạo ta nổi danh thiên hạ, tạo quyền uy tại đây!”
“Ta là người thẳng thắn, có gì nói đó, nếu giết hết tất cả các ngươi thì nhất định sẽ có người oan uổng! Nhưng 10 người giết 9 thì cũng sẽ có cá lọt lưới!”
Nghe vậy, không ít người biến sắc.
Lý Hạo lãnh khốc nói: “Ta lười phân biệt, các ngươi tự phân biệt đi, hiện tại có khoảng 4000 người đang bị bắt! Chọn ra 100 người để ta cho chém đầu thị chúng, răn đe cảnh cáo! Các ngươi đều là người đại gia tộc, có tiền có thế, các ngươi tự lựa chọn đi! Chọn ra 100 người thì đừng chọn đám người không quyền không thế của Thiên Tinh Đấu La tràng hay Tứ Hải Đảo, người được chọn phải là quý tộc!”
“Ta muốn chứng cứ định tội cho bọn họ! Phải đủ nhân chứng vật chứng, tư liệu đầy đủ, để người ta vừa thấy liền biết rằng người này đáng chết, phải giết không tha! Sau đó, ta sẽ kéo bọn họ tới cửa chợ chém đầu. Những người còn lại có thể về nhà!”
“...”
Hiện trường an tĩnh, có người hoảng sợ, có người thét to: “Ngươi muốn giết chúng ta ư?”
Lý Hạo lạnh lùng sửa lại: “Nhớ kỹ, ta chỉ giết 100 người! Phải có chứng cứ xác thực. Đừng hòng làm giả, nhiều người thì ta lười thẩm tra đối chiếu từng người, nhưng 100 người thì ta có thể xác nhận phán đoán. Các ngươi tự chọn đi, ta sẽ không tham dự, nếu không chọn ra 100 người thì tất cả ở lại đây đi, để xem hậu trường của các ngươi có thể mang các ngươi sống sót ra ngoài được không!”
Có người biến sắc, có người hoảng sợ, có người hoảng loạn kinh hãi.
Lý Hạo quá độc ác! Hắn muốn bọn họ tự chọn!
Mộ Tiểu Dung không nhịn được nữa, hoảng sợ lên tiếng: “Ngươi làm vậy thì chẳng phải sẽ khiến chúng ta đắc tội với 100 nhà có người bị chúng ta chọn sao?”
Lý Hạo mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi phát hiện ra à?”
Sắc mặt Mộ Tiểu Dung thay đổi: “Ngươi đã biết, như vậy...”
“Ta sẽ đắc tội với 100 nhà, đúng không?”
Lý Hạo cười: “Ta không sợ, bọn họ có bản lĩnh thì tới trả thù ta thôi! Nhưng người là do các ngươi lựa chọn, ta không nhất định phải giết bọn họ, còn nữa, bọn họ bị giết là vì bọn họ phạm tội, phải dùng cái chết đến trả giá, giờ mà không chọn, đợi ta điều tra hết các ngươi thì có lẽ không chỉ có 100 người chết đâu!”
Đám người hoảng sợ, phẫn nộ, thậm chí muốn giết người!
Tên điên Lý Hạo này muốn đắc tội với kẻ khác thì thôi đi, hắn lại còn muốn kéo bọn họ xuống nước cùng, gia tộc phía sau đám người được chọn rồi bị giết chắc chắn sẽ rất hận Lý Hạo, đồng thời cũng sẽ hận bọn họ, có khi còn hận thù sâu sắc hơn!
Những gia đình đó sẽ nghĩ rằng tại sao con trai, con gái ta phải chết mà không phải là các ngươi?
Tại sao các ngươi lại đẩy con ta ra làm kẻ chết thay?