Trong bóng đêm, Lý Hạo nhanh chóng lao đi.
Không lâu sau, hắn đã ra khỏi Thiên Tinh thành, bên trong thành quá áp lực.
Hắn cứ đi mãi, thậm chí lướt qua Thiên Tinh hải.
Không ai đuổi theo hắn.
Có lẽ hắn rời đi thì sẽ tốt hơn cho Thiên Tinh thành, như vậy thì không cần phí sức mà đã có thể phá hủy toàn bộ những ảnh hưởng mà Lý Hạo đã tạo ra.
Nếu không, đối với vài người mà nói, giờ phút này đối phó với Lý Hạo chưa chắc đã là chuyện tốt, dù sao Thần Thông cũng vẫn chưa ổn định.
Lý Hạo cứ đi, càng đi càng xa, bay mãi bay mãi, nơi xa có một núi lớn đang đứng sừng sững, trong mắt Lý Hạo lập loè tinh quang, hắn thấy trong núi có một đoàn quang mang, đó là đại yêu Húc Quang.
Núi này có chủ.
“Hắc Báo!”
Lý Hạo nhìn về phía Hắc Báo: “Ngươi đi giao lưu với nó một chút, nếu nó ăn thịt người thì giết, nếu không thì chơi cùng nó một lát!”
“Gâu gâu!”
Hắc Báo biến mất, tốc độ cực nhanh.
Một lát sau, chùm sáng trong núi lóe lên.
Sau khi Lý Hạo hạ xuống, một đại yêu trông như tê giác, hình thể lớn gấp Hắc Báo mấy chục lần ngoan ngoãn để Hắc Báo tựa trên đầu nó, toàn thân run rẩy, không dám nhúc nhích.
Lý Hạo mỉm cười: “Mượn bảo địa của ngươi dùng mấy ngày, vài ngày sau sẽ đi.”
“Đại nhân cứ tự nhiên!”
Đại yêu dùng tinh thần dao động run rẩy lên tiếng: “Lý đô đốc... Có thể bảo... vị cổ yêu đại nhân này... thu liễm lực lượng huyết mạch cổ yêu một chút không? Tiểu yêu không chịu được.”
“Ngươi quen biết ta ư?”
“Thanh danh của đại nhân đã truyền khắp Trung Bộ, tiểu yêu vừa thấy đại nhân liền nhận ra...”
Đại yêu tê giác kia cẩn thận trả lời.
Đương nhiên nó phải nhận ra rồi.
Cẩu yêu, kiếm tu, cường hãn, hung tàn... Trừ Lý Hạo và Hắc Báo ra thì còn có thể là ai được nữa?
Hiện nay, dù là Yêu tộc hay Nhân tộc, có cường giả Trung Bộ nào không biết người này không?
Chỉ là không hiểu vì sao Lý Hạo trong Thiên Tinh thành lại đến đây, suýt nữa dọa chết nó rồi.
“Thú vị lắm, quả nhiên không tới Thiên Tinh thì khó dương danh!”
Lý Hạo cười một tiếng rồi không nói gì nữa, hắn cất bước đi vào huyệt động phía sau.
Hắc Báo dùng móng vuốt gõ đầu tê giác, an tĩnh đi, nói nhảm ít thôi!
Đại yêu tê giác không dám phản kháng, nó chỉ là Húc Quang tiền kỳ, ngày thường có thể diễu võ dương oai nhưng ở trước mặt hai kẻ này thì nên ngoan ngoãn thì hơn, hai kẻ này đã giết không biết bao nhiêu Húc Quang rồi.
...
Trong huyệt động, Lý Hạo vung tay xua tan mùi khí khó ngửi.
Hắn không đi tìm ai cả, kể cả Thiên Kiếm dù Thiên Kiếm Sơn cách đây không xa.
Thời gian đã hẹn là ba ngày sau chứ không phải bảy ngày, mười ngày sau, hắn quyết định như vậy là vì không muốn người khác có thể tới đây, tỷ như đám người Ngân Nguyệt kia, hai bên xa nhau, gần như không thể tới nơi trong ba ngày, rất khó.
Biết rõ là nguy hiểm mà cứ liên tiếp kéo bọn họ vào vũng bùn không phải điều Lý Hạo mong muốn.
Ba ngày là thời gian hắn đề ra cho chính mình, cũng là cho Cửu Ti và hoàng thất.
Còn Hầu Tiêu Trần... Hầu Tiêu Trần đã hoàn toàn ở trong cục, không phải do Lý Hạo liên lụy, còn vấn đề ông sẽ nghĩ như thế nào thì Lý Hạo không thể quyết định được.
“Tất cả đều cho rằng ta chỉ biết dựa vào người khác, giờ này chỉ có thể chờ chết, lỗ mãng, hữu dũng vô mưu sao?”
Lý Hạo khẽ cười, hắn có thể chờ, nhưng hắn không thích làm vậy.
Hắn cảm thấy bất bình!
Hơn nữa, đây là cơ hội khó có được, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì lấy đâu ra cơ hội như vậy nữa, hoặc là không ra tay, hoặc là ra tay thì phải dùng thủ đoạn lôi đình để dọn dẹp tất cả, nếu không, tích lũy từng chút một thì sẽ không tạo ra hiệu quả như vậy.
Trong giai đoạn này, phải dùng vũ lực tuyệt đối để đánh vỡ tất cả!
Nếu không, ta hoàn toàn có thể đi tìm Hồng Nguyệt, sau đó về Ngân Thành lĩnh ngộ kiếm ý, hoàn thiện năm thế dung hợp, tiến vào giai đoạn Dung Thần rồi mới suy xét bước kế tiếp... nhưng như vậy thì ta chính là Diêu Tứ thứ 2!
Việc này sẽ cần bao lâu?
Sau Dung Thần thì chờ đợi đến cảnh giới cường đại hơn ư?
“Khóa ngũ tạng trái tim đã bão hòa...”
Lý Hạo thầm nghĩ, lại nhớ tới vài câu nói với Ngọc tổng quản lúc trước.
Võ sư phá khóa, phóng thích tiềm năng, cắn nuốt nội kình, nhưng siêu năng có thể đảo ngược hay không? Chỉ cần không đánh vỡ khóa ngũ tạng, khóa trụ võ sư nguyên, nội kình nguyên thì sẽ có hy vọng chuyển đổi trở lại.
Hoặc là chỉ phá một đạo xiềng xích của ngũ tạng, tới Húc Quang thì vẫn có hy vọng đổi trở lại.
Nhưng nếu đánh vỡ 2 đạo xiềng xích của ngũ tạng, giống như Thiên Kiếm thì sẽ rất khó đổi lại, Thiên Kiếm xem như đã hoàn toàn bước vào lĩnh vực Thần Thông, trong tình huống này, muốn trở về đạo võ sư sẽ rất khó!
Lần nào cũng có người giúp đỡ hắn, võ sư Ngân Nguyệt vì hắn mà liên tiếp giải phong chiến lực, nếu không có kiếm năng thì đã chết không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần như thế đều phải có người trả giá vì hắn.
Sao phải như vậy?
Mà chính mình... Có từng nghĩ rằng nếu hoàn toàn phá khóa, không kịp trấn áp, vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?
Quá nguy hiểm, mỗi lần đám người Hồng Nhất Đường ra tay chẳng lẽ không nghĩ tới tình huống nếu Lý Hạo không kịp trấn áp thì hậu quả sau khi bọn họ phá khóa siêu năng sẽ ra sao ư?
Người ngoài chỉ biết lần nào bọn họ cũng nhờ họa được phúc, nhưng có ai từng nghĩ kĩ xem tình huống đó nguy hiểm thế nào chưa?
Lý Hạo khẽ cười một tiếng, người khác đều nguyện ý mạo hiểm vì mình, mình lại luôn lo trước lo sau, thế thì mọi việc sao có thể thuận tâm ý được?
Răng rắc!
Xiềng xích đứt đoạn!
Xiềng xích trên tay trái đã bị phá, vô số năng lượng hội tụ trên cánh tay trái, Lý Hạo lấy ra toàn bộ Thần Năng Thạch đẳng cấp cao trải xung quanh, chúng phóng ra nguồn năng lượng nồng đậm bị Lý Hạo hấp thu, nuốt vào trong cơ thể.
Hắn đã quyết định!
Hôm nay, hắn muốn phá khóa, trở thành siêu năng.
Phá xiềng xích tứ chi, phá cột sống, phá Tử Phủ!
Hắn muốn phá 6 đạo xiềng xích, bước vào Thần Thông, chỉ giữ khóa ngũ tạng để lại cho chính mình cơ hội chuyển đổi trở lại.
Thường nhân không thể phát hiện ra xiềng xích ở Tử Phủ và cột sống, nhưng Lý Hạo có thể.
Vậy nên thường nhân chỉ có thể đánh vỡ 2 đạo xiềng xích ngũ tạng, bước vào Thần Thông, còn Lý Hạo thì không cần như thế.
Giờ khắc này, người ngoài không biết Lý Hạo đã đạt đến trình độ đứng đầu đạo võ sư đương thời, hắn lựa chọn đánh vỡ 6 đạo xiềng xích, thăng cấp Thần Thông!
Hắn chỉ giữ lại khóa ngũ tạng để khóa trụ nội kình.
Răng rắc.
Đạo xiềng xích thứ hai đứt đoạn, xiềng xích này chưa bão hòa, mà siêu năng vốn không cần bão hòa, xiềng xích của Lý Hạo có thể xem là cực kỳ cường đại, mạnh hơn người bình thường nhiều.
Hai xiềng xích đứt đoạn, trong nháy mắt, Lý Hạo biến thành siêu năng, một cỗ năng lượng thần bí lại dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
Nguyệt Minh!
Còn thuộc tính thì có thể xem như không có thuộc tính, không phải hệ nào trong năm hệ, bởi vì hắn không đánh vỡ xiềng xích ngũ tạng.
Ngoài cửa động, Hắc Báo xuất hiện, nó không hấp thu năng lượng thần bí mà là trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Hạo... Ngươi đang làm gì?
“Ra ngoài thủ vệ... Nếu năng lượng tràn ra thì nhanh chóng cắn nuốt, đừng để dao động năng lượng tản ra khiến kẻ nào chú ý!”
“Gâu gâu gâu!”
Hắc Báo kêu to như đang nhắc nhở Lý Hạo không cần làm như vậy.
“Đi ra ngoài!”
Hắc Báo không cam lòng cụp đuôi, cuối cùng vẫn rời khỏi rời khỏi sơn động trước ánh mắt Lý Hạo, nó phẫn nộ dùng móng vuốt đánh tê giác nằm sấp xuống!
Không thể phá!
Dù có thể chuyển đổi trở lại nhưng muốn tiến thêm một bước trên con đường võ đạo sẽ khó khăn hơn ba phần, như đám người Hầu Tiêu Trần kia, tuy hiện tại bọn họ đã đột phá nhưng bởi vì năm xưa từng thay đổi nên phải tốn thời gian rất lâu để nối lại khóa siêu năng.
Lý Hạo hoàn toàn không cần làm vậy!
Con đường phía trước của hắn còn rất dài, hắn còn chưa gặp phải bình cảnh.