Trong Cửu Long Các.
Thức ăn không ngừng bưng lên, Lý Hạo lại ăn thêm một ít, còn lại đều cho Hắc Báo, đồ ăn của Cửu Long Các không tồi, không chỉ sắc hương vị đầy đủ mà còn ẩn chứa nhiều năng lượng.
Tay nghề đầu bếp nơi này không tồi - Lý Hạo thầm nghĩ.
Một lát sau, nữ giám đốc trở lại, giọng không lớn còn mang theo ý cười: “Đô đốc, cấp trên đã đáp ứng thử, có lẽ cần phải báo cho Cửu Ti trước, đô đốc nói rằng bọn họ rất có hứng thú. Cửu Ti không có hứng thú với chuyện quý tộc, nhưng chém đô đốc thì có lẽ rất nhiều người muốn nhìn.”
Lý Hạo mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì.
Thấy thái độ hắn như vậy, nữ giám đốc chần chờ một chút rồi mở miệng: “Nếu lúc này thực sự có người ra tay với đô đốc, có lẽ ngoài Cửu Ti và hoàng thất ra thì 3 tổ chức lớn cũng sẽ phái cường giả đến. Mặt khác, có thể người của Siêu Năng Thành cũng sẽ đến. Bảy đại thần sơn, trừ Thiên Kiếm Sơn ra thì những nơi khác không chắc, có cả vương phủ và quốc công phủ...”
Lý Hạo bật cười: “Ngươi cứ nói thẳng là trừ người Ngân Nguyệt ra thì khắp thiên hạ đều muốn giết ta đi.”
Nói nhiều thế làm gì.
Nữ giám đốc trầm mặc.
Lý Hạo đứng dậy: “Hắc Báo, đi thôi!”
Đã đạt được mục đích, vậy không cần ở lại nữa.
Thấy Hắc Báo hít sâu một hơi, Lý Hạo vỗ đầu nó, bất đắc dĩ nói: “Lần này người ta mời, ngươi làm như vậy không ổn đâu!”
Nữ giám đốc thấy thế thì vội cười nói: “Không sao cả, Hắc Báo đại nhân thích là được.”
Lý Hạo mỉm cười.
Làm người thì ai cũng sợ kẻ nổi danh và tàn nhẫn, nhìn xem, thái độ lần này và lần trước khác hẳn nhau.
“Được, đa tạ, ta đi trước đây!”
Lý Hạo khép kín áo gió, cất bước rời đi.
Nữ giám đốc đi theo, im lặng đưa Lý Hạo xuống lầu.
Nhìn Lý Hạo và Hắc Báo biến mất trong bóng tối, nữ giám đốc dõi mắt nhìn theo, mãi một lúc lâu sau, phía sau có người lạnh nhạt lên tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nữ giám đốc vội vàng xoay người, cúi đầu nói: “Các chủ!”
Phía sau là nữ tử ung dung hoa quý, khí chất phi phàm.
Nàng ta lạnh nhạt hỏi: “Hàn huyên với hắn có thu hoạch gì không?”
Nữ giám đốc ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Không kiêng nể gì, là kẻ điên, sớm muộn gì cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Lần này không chết thì lần sau cũng sẽ chết, loại người này sẽ không có kết cục tốt.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Đúng.”
Nữ giám đốc gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Còn cực kỳ keo kiệt, có thể so với Nam Quyền.”
Nữ tử sang quý nghe vậy thì nhẹ nhàng cười: “Dựa theo cách nói của ngươi thì hình như không cần để ý quá mức làm gì, ba ngày sau truyền hình trực tiếp, ngươi cảm thấy hắn đang quá tự tin hay muốn thông qua phương thức này để giữ mạng? Khắp thiên hạ đều đang nhìn, có vài người sẽ cố kỵ... mà thực ra giết hắn để uy hiếp thiên hạ cũng là chuyện có lời.”
“Thuộc hạ không biết!”
Nữ giám đốc lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Các chủ, ta cảm thấy người này chỉ là trẻ tuổi thiển cận, không kiêng dè bất cứ ai bất cứ điều gì, không khó chơi như trong tưởng tượng, hắn thật sự biết hậu quả khi giết quý tộc sao? Có lẽ hắn còn chưa nghĩ đến vấn đề này, vì sao không phái người nói chuyện cùng hắn?”
“Ngươi nghĩ đơn giản quá!”
Nữ tử kia lạnh nhạt đánh giá, không muốn nói thêm gì nữa, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Nữ giám đốc đợi người đi rồi mới ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu nhìn phương hướng Lý Hạo rời đi.
Có lẽ hắn... hiểu!
Nhưng ngươi có thể thành công không?
Nàng bỗng nhiên có chút chờ mong và khát vọng, không ai muốn mình sinh ra đã là nô bộc, không ai hy vọng vừa ra đời đã kém kẻ khác một bậc, cũng không ai muốn trở thành thú bông, con rối của quý tộc.
Quý tộc khống chế tất cả, khống chế sinh lão bệnh tử, đến Húc Quang cũng khó thoát khỏi vận mệnh như vậy, không phải sao?
Hoàng thất hay Cửu Ti thì cũng vậy, có kẻ nào tốt hơn đâu?
Năm xưa Cửu Ti là dùng sĩ diệt rồng, cuối cùng giờ cũng trở thành ác long, Cửu Ti nắm thiên hạ, mọi người thành nô bộc.
Lý Hạo... Ngươi có thể thành công không?
Nữ giám đốc yên lặng nghĩ trong lòng, nàng không nói gì với các chủ, dù các chủ biểu hiện thân thiện thế nào thì vẫn là một quý tộc, nàng ta sẽ không hiểu chúng ta nghĩ gì.
Mà ta không có gan như ngươi, tất cả mọi người đều không có, Thiên Tinh thành không có kẻ nào thực sự phản kháng, dù có thì cũng đã chết rồi.
Những kẻ sống sót đều là người nhẫn nhục chịu đựng.
Lý Hạo, ngươi có thể thắp lên hy vọng cho mọi người không? Dù chỉ là một chút thôi cũng được!
Chúng ta không thể, nhưng chúng ta hy vọng có người có thể làm được điều đó, lật đổ hệ thống giai tầng bất công này, nhưng chuyện này có khả năng không?
Nữ giám đốc xoay người trở về Cửu Long Các, nàng tươi cười, lúm đồng tiền xinh như hoa nghênh đón khách nhân tiếp theo, đêm nay Cửu Long Các vẫn ồn ào náo động, tuy rằng thiếu mất một vài người, tuy rằng cục trưởng Cửu Ti không tới nhưng cũng không thiếu khách nhân.
Nữ giám đốc nghẹn một ngọn lửa trong lòng, ngọn lửa này có thể tắt bất cứ lúc nào, nàng không biết người nọ có thể thổi bùng ngọn lửa này hay không.
Có lẽ vô số người cũng đang khát vọng, chờ mong như nàng, chờ mong hắn có thể thành công, nhưng hy vọng ấy có thể sẽ tắt bất cứ lúc nào, hóa thành bóng đêm hắc ám hơn.
Có quá nhiều ngọn núi phải vượt qua, Lý Hạo, ngươi có thể san bằng hết chúng không?
...
Thiên Tinh thành như một ngọn núi lửa sáp phun trào.
Ngày hôm nay, vô số người ấp ủ một ngọn lửa trong lòng, kẻ sĩ có tự trọng, người không cam lòng đều đang khát vọng gì đó.
Bọn họ có chung một thân phận, đó là giai tầng bình dân.
Tuy rằng thời đại này vô cùng khó khăn nhưng vẫn có bình dân làm vài chuyện, quý tộc đâu phải vạn năng.
Vũ lực cao cấp uy hiếp khiến Thiên Tinh thành lặng như một đầm nước.
Khi có người nguyện ý đứng ra đánh vỡ tử cục, dù không dám xuất đầu lộ diện nhưng có người đang mặc niệm, cầu nguyện để đốm lửa này không hoàn toàn tắt, để bóng đêm không bao trùm.
...
Trong bóng đêm, Lý Hạo đi dạo trên đường phố, hắn nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh nói: “Bây giờ hoặc là ra giết ta, hoặc là tiếp tục đi theo rồi ta sẽ giết toàn bộ các ngươi! Theo dõi một vị Tuần Phủ, các ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Bóng đêm tĩnh lặng, Lý Hạo cười lạnh một tiếng, dậm chân một cái, mặt đất chấn động, có người phía dưới bị chấn thành thịt nát.
Kiếm khí lăng không, có người trong không trung bị xé rách.
Hắc Báo giống như thợ săn trong bóng đêm, nó biến mất không còn dấu vết, sau đó nhanh chóng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.
Một lát sau, Lý Hạo mang theo Hắc Báo rời đi.
Tiếp đó có người xuất hiện, trầm giọng nói: “Hắn hoàn toàn không kiêng nể gì, không cần đi theo nữa. Dù hắn làm gì thì ba ngày sau cũng sẽ xuất hiện! Có lẽ hắn sẽ đi tìm sự trợ giúp hoặc là đi tu luyện. Dù thế nào, bao nhiêu người xuất hiện thì cũng sẽ bị một lưới bắt hết thôi! Để hắn đi đi!”
Trong bóng đêm, có người nhanh chóng rút lui.
Người này nói đúng, dù Lý Hạo đi tìm ai, cầu viện ai, dù là Thiên Kiếm, nếu dám tham dự vào chuyện lần này thì cũng sẽ bị một lưới bắt hết!
Mà bọn họ cũng cần chút thời gian để đi đến thỏa thuận cuối cùng.
Lý Hạo, trừ khi ngươi chạy trốn… nhưng nếu chạy trốn thì từ nay về sau ngươi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, ngươi cứ trốn đi.