Triệu thự trưởng ngẩng đầu nhìn hai người: “Phải cho người trong thiên hạ biết rằng người Ngân Nguyệt ta can đảm nhất! Để người Ngân Nguyệt biết rằng trong thiên hạ to lớn này, trừ Ngân Nguyệt ta ra, không còn kẻ nào dám đứng ra vì thiên hạ!”
Ông tươi cười đứng lên: “Còn những chuyện khác thì để kệ hắn tự lo!”
“Ngươi mặc kệ ư?”
Khổng Khiết câm nín, chỉ tuyên truyền không thì làm được gì.
Y cứ tưởng rằng lão Triệu có biện pháp nào chứ.
“Đi làm chuyện của mình đi!”
Khổng Khiết bất đắc dĩ đành phải rời đi, lão Triệu vô dụng quá.
Hoàng Vũ chờ y đi rồi mới lắc đầu mở miệng nói: “Gần đây lão Khổng có chút xao động, có vẻ là muốn đến Thiên Tinh thành, y bị Lý Hạo và Tiêu Trần kích thích, cảm thấy lưu thủ ở đây không thoải mái.”
Triệu thự trưởng lạnh nhạt nói: “Có đôi khi lưu thủ là một lựa chọn gian nan. Hắn không hiểu thì quên đi. Giờ là lúc nào? Thiên Tinh chỉ là bắt đầu, vấn đề chân chính nằm ở Ngân Nguyệt!”
Ông nói tiếp: “Trong vòng 3 ngày, nếu dùng toàn lực thì có thể tới kịp Thiên Tinh không?”
Thiên Tinh thành cách nơi đây quá xa, đám Hầu Tiêu Trần ngồi xe mà còn mất 7 ngày, tốc độ xe không chậm.
Nếu võ sư dùng toàn lực lên đường thì có lẽ sẽ đến trong ba ngày, nhưng tới nơi thì không đủ thời gian khôi phục.
“Có thể dùng phi cơ trực thăng đưa ta đi một đoạn không, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.”
Hoàng Vũ nhìn ông: “Ngươi muốn ta đến đó ư?”
“Có thể qua nhìn xem.”
Hoàng Vũ cười: “Ta nghĩ ngươi sẽ cho lão Khổng đi chứ.”
“Hắn đi thì không có ích gì mấy.”
“Ta sẽ đi thật nhanh.”
“Ừ.”
Hai người nói vài câu, Hoàng Vũ không nán lại, thời gian đang rất cấp bách, nếu lão Triệu đã có quyết định thì phải nhanh chóng chạy tới nơi thì hơn.
...
Trong lúc mọi nơi đang nghị luận sôi nổi, vai chính Lý Hạo lại không thèm để ý.
Giờ phút này, hắn đang ở trên tầng chín ở Cửu Long Các.
Chỉ có một mình hắn và một con chó.
Hắn đang ăn cơm uống trà.
Bên cạnh là nữ giám đốc đang phục vụ hắn, gắp đồ ăn, châm trà rót rượu cho hắn.
So với lần trước, lần này nữ giám đốc không hề oán hận, không có gì bất mãn.
Nhìn Lý Hạo ăn uống ngấu nghiến, nàng chỉ có suy nghĩ là... Người phi thường thường làm những hành động phi thường!
Thật ra nàng có rất nhiều điều nghi hoặc, rất nhiều vấn đề muốn hỏi nam nhân khiến thiên hạ khiếp sợ này, nhưng nàng không dám.
Lý Hạo ăn rất nhanh, ăn xong, hắn thoải mái thở hắt ra: “Hương vị không tồi! Nhưng đắt quá.”
“Lý đô đốc cứ việc ăn đi, lần này có người mời ngài.”
Nữ giám đốc nhẹ giọng cười nói: “Các chủ của chúng ta đã dặn trước, trừ sinh mệnh chi tuyền và những vật phẩm quý trọng là không thể mang đi, còn lại ăn uống đều miễn phí.”
“Các chủ ư?”
“Đúng vậy, chủ nhân Cửu Long Các.”
“Đó không phải người hoàng thất sao?”
“Không sai, các chủ là người trong hoàng thất.”
“Vậy xin đa tạ!”
Lý Hạo cười: “Khách sáo quá, vậy làm 10 phần theo phân lượng vừa rồi cho ta, ta chưa ăn no!”
Nữ giám đốc không thèm để ý, nhanh chóng ra ngoài phân phó vài câu, sau đó lại về bên Lý Hạo.
Lý Hạo nấc một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm, cười hỏi: “Nghe nói Cửu Long Các không gì không làm được, có muốn giao dịch với ta không?”
“Xin Đô đốc cứ nói.”
“Lần trước Nam Quyền làm... chiếu truyền hình trực tiếp lớn, các ngươi có cái đó không? Có thể chiếu đến ngàn nhà vạn hộ mà không thể bị người ta đánh vỡ ấy. Ta muốn chiếu trực tiếp hiện trường chém đầu cho toàn Thiên Tinh thành xem!”
“...”
Nữ giám đốc cảm thấy bất lực, mỗi câu của vị này luôn như vậy, luôn khiến kẻ khác phải khiếp sợ!
“Có, nhưng không có khả năng không bị quấy rầy được, mọi người không muốn chuyện này lan truyền quá rộng.”
“Cửu Long Các cũng không làm được ư?”
“Có thể làm được nhưng không được làm!”
“Ta trả tiền.”
“Vậy cũng không được.”
Nữ giám đốc nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt phức tạp: “Đô đốc, chuyện này không phải vấn đề tiền nong, mọi người sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, mà có lẽ... Chúng ta cũng không muốn như thế.”
Lý Hạo bật cười: “Vậy thì đổi danh nghĩa đi, truyền hình trực tiếp cảnh ta bị giết, ta thất bại! Các ngươi phải linh động lên, chắc gì ta đã thắng, ta chỉ là một người mới đến, có thể đấu lại bọn họ ư? Các ngươi cứ nói là muốn cả thiên hạ nhìn cảnh Lý Hạo chết thế nào là được!”
Ánh mắt nữ giám đốc khẽ dao động: “Có lẽ có thể làm thế! Nhưng chúng ta cần xin phép, dù sao thực lực đô đốc cũng rất cường đại, dù là Cửu Ti thì cũng không dám nói rằng chắc chắn có thể bắt được ngài.”
“Sao hèn thế?”
Lý Hạo bật cười: “Sợ gì nữa, hèn như vậy thì truyền hình trực tiếp hay không cũng như nhau, nếu tự tin để làm thế mà cũng không có thì còn Cửu Ti chấp chưởng thiên hạ ư? Đùa ta à?”
Nữ giám đốc lại mở miệng: “Ta sẽ cố gắng thử xin giúp đô đốc xem sao. Phí dụng thì không cần, ta nghĩ rằng nếu được cho phép thì sẽ có rất nhiều người muốn nhìn thấy cảnh đô đốc chết.”
Lý Hạo nghiêng đầu nhìn nàng: “Ồ, mỹ nữ nói chuyện thẳng thẳn hơn rồi!”
Nữ giám đốc khẽ cười: “Đô đốc thích nghe người ta nói chuyện trực tiếp hơn mà.”
“Nói hay đấy!”
Lý Hạo gật đầu: “Ta thích nghe! Quả nhiên, người có quyền, có lực thì dễ bị lung lạc.”
Hắn nở nụ cười.
Nữ giám đốc cũng cười theo, cười một hồi, nàng mở miệng: “Ta sẽ đi xin giúp đô đốc. Mặt khác... Xin mạo muội hỏi một câu...”
“Hỏi đi!”
“Đô đốc muốn gì?”
Lý Hạo im lặng.
Nàng cũng không thèm để ý, xoay người rời đi.
Ngươi muốn gì?
Ngươi như vậy sẽ khiến bản thân rơi vào tuyệt cảnh còn nguy hiểm hơn trước kia.
Khi nàng sắp rời đi, Lý Hạo bỗng nhiên nói: “Ta muốn hiểu rõ! Võ đạo là thế, võ sư Ngân Nguyệt chính là như thế! Ngươi không phải võ sư cũng không phải võ sư Ngân Nguyệt, bất chấp tất cả dám kéo cả hoàng đế xuống ngựa, không phải ngày xưa Cửu Ti làm được rồi sao?”
Nữ giám đốc bước chân cứng đờ, nàng hơi hoảng loạn nhanh chóng rời đi.
Không nên nghe lời này.
Lý Hạo nở nụ cười, sờ đầu Hắc Báo, cảm khái: “Ta không phải chó, nếu ta là chó chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn thì chẳng phải lo gì nữa rồi, đúng không?”
“Gâu gâu gâu!”
Hắc Báo lắc đầu, chó cũng có phiền não!
Tỷ như hiện tại, Lý Hạo xoa đầu nó không thoải mái chút nào, nó có chút bực bội, hậu duệ cổ yêu vĩ đại không nên bị đối đãi như vậy.
“Quả nhiên ngươi cũng nghĩ thế!”
Lý Hạo nở nụ cười đè đầu chó, Hắc Báo chỉ có thể gật đầu.
Thôi, chó ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Có ăn là được, suy xét nhiều như vậy làm gì, cổ yêu vĩ đại chẳng còn, hậu duệ thì tính là gì.
Nó tự an ủi mình một câu.