Thiên Tinh thành, trong xóm nghèo, đám trẻ con đang nghị luận, có đứa kích động nói: “Ba ngày sau, Ma Vương kia sẽ chém đầu quý tộc, mọi người đi xem không?”
“Xem cái gì mà xem, không sợ chết à?! Ta nghe người ta nói, ba ngày sau Ma Vương chắc chắn sẽ xong đời, dám chém quý tộc ư... bọn họ có rất nhiều cường giả rất lợi hại, Ma Vương là mọi rợ phía Bắc, không có ai ở đây giúp hắn.”
“Không phải hắn vừa mới xử lý người của Tứ Hải Thương Hội và Đấu La tràng sao?”
“Vậy thì có ích gì!”
Một đứa bé gầy yếu rung đùi đắc ý nói: “Các ngươi không hiểu rồi, trong sách nói rằng đây là việc chạm đến ích lợi căn bản, bước đầu tiên để đấu tranh giai cấp, ở cổ đại thì là bước đầu tiên để biến pháp! Từ xưa đến nay, kẻ dẫn đầu biến pháp thường chết không có chỗ chôn, rất thảm!”
“Biến pháp? Đó là cái gì?”
Đám trẻ tò mò hỏi, thiếu niên gầy yếu cười đáp: “Bảo các ngươi đọc sách thì không muốn, biến pháp... Biến pháp là... là... là khiếm quý tộc không còn là quý tộc vĩnh viễn nữa, bình dân sẽ nhìn thấy tương lai và hy vọng... thế hệ chúng ta và đời sau của chúng ta cũng có hy vọng trở thành nhân vật cao tầng, trở thành trụ cột vững vàng cho xã hội chứ không phải như bây giờ, chúng ta... Chỉ có thể nhặt rác rưởi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giả danh lừa bịp, kiếm miếng cơm ăn...”
“Ha ha ha, ngươi đọc sách đến choáng váng rồi!”
“Người ta có tiền có thế, có vô số cường giả, người ta tích lũy mấy thế hệ, trời sinh đã cao quý hơn chúng ta. Chúng ta có thể đuổi kịp bọn họ sao!”
“Đúng vậy!”
“Vũ Kỳ tỷ tỷ, đệ đệ ngươi đọc sách đến ngu người rồi, nhanh đánh hắn đi!”
“...”
Đám trẻ cười lớn, gọi Vũ Kỳ đang sững sờ cách đó không xa.
Bé gái ngẩng đầu, tức giận nói: “Các ngươi mới đọc sách choáng váng... Không đúng, các ngươi còn chẳng biết chữ thì biết cái gì! Có điều Vũ Minh nói mà ta không hiểu, nhưng ta biết nếu lần này nhân vật lợi hại có thể giết quý tộc thì chúng ta sẽ có hy vọng!”
“Vậy ư?”
“Thế chúng ta đi xem không?”
“Chắc nguy hiểm lắm!”
“...”
Đám trẻ mỗi đứa một câu nhanh chóng dời đề tài, bọn họ không kiên nhẫn như người trưởng thành thảo luận mãi về một đề tài. Bọn họ ảo tưởng mình trở thành siêu năng, trở thành võ sư, phi thiên độn địa.
Vũ Minh gầy yếu đi tới bên cạnh Vũ Kỳ, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ, Ma Kiếm phương Bắc... Hung phạm!”
Cậu thở dài: “Đáng tiếc... Hôm nay ta ra ngoài dạo một vòng, mọi người đều không xem trọng hắn, hắn quá xúc động, trên sách nói rằng những việc này cần chậm rãi tiến hành, không thể làm một lần là xong!”
“Chắc chắn Ma Kiếm không thích đọc sách, không biết trong sách viết gì, nếu học sử rồi thì sẽ hiểu!”
Vũ Kỳ đánh lên đầu cậu, mắng: “Miệng quạ đen! Còn nữa, ta nghe người ta nói rằng trước kia hắn cũng đọc sách, còn là sinh viên của Cổ Viện...”
“Vậy chắc là Cổ Viện phương Bắc vô văn hóa.”
Vũ Kỳ trừng cậu, sau đó nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Người nọ như thằng ngốc vậy, đến xe cũng không biết cách ngồi, không chừng là còn chẳng biết chữ. Có lẽ Cổ Viện phương Bắc thật sự không ra gì.
“Cũng đúng. Nghe nói hắn xuất thân bình thường, cũng không phải quý tộc, không có cơ hội tiếp thu nền giáo dục tốt, hiện giờ Cổ Viện các nơi đóng cửa rất nhiều, trước kia có chút cơ hội, hiện tại đến chút cơ hội ấy cũng bị bóp tắt...”
Vũ Kỳ lẩm bẩm: “Hy vọng hắn thành công... Những năm qua chẳng có ai giống hắn cả.”
Vũ Minh cũng nhỏ giọng: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng tỷ à, chúng ta đừng ôm hy vọng quá lớn.”
“Ta không nói với ngươi nữa!”
Vũ Kỳ không để ý tới cậu, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài phòng.
“Tỷ, đi đâu vậy?”
“Kiếm tiền! Nếu không kiếm tiền thì mai ăn cái gì? 200 tinh tệ bị ngươi dùng 180 mua một đống giấy lộn, tức chết ta rồi, lần sau không cho ngươi tiền nữa!”
“Tỷ, đó là tri thức!”
“Vớ vẩn!”
Vũ Kỳ mắng một tiếng rồi rời đi.
Vũ Minh vui tươi hớn hở, tỷ tỷ vẫn luôn như vậy, tuy nói sẽ không cho mình nhưng lần sau kiếm được tiền vẫn sẽ cho mình thôi.
Cậu nhìn đống sách phía sau, thở dài một tiếng, lần sau không thể lãng phí nữa, ngày hôm qua nhất thời xúc động, hơn nữa lão sư bán sách cậu quen đã sắp chết đói rồi, một nhà già trẻ mà chẳng có thứ gì để ăn, vậy nên cậu mới dùng 180 tinh tệ mua đống sách sắp nát đó.
“Ma Kiếm, Ma Kiếm biết cái gì là biến pháp sao?”
Đứa nhóc lẩm bẩm tự nói, có lẽ người ta không biết, chỉ là muốn giết người mà thôi.
Tỷ à, đừng ôm hy vọng quá lớn.
...
Thiên Tinh vô cùng ầm ĩ.
Tin tức nhanh chóng truyền xa, toàn bộ Trung Bộ bắt đầu làm ầm ĩ, thậm chí đại lục tứ phương cũng lan truyền tin tức.
Chém hơn trăm quý tộc!
Tin tức này chấn động tứ phương.
Mọi người đều chú ý đến Trung Bộ, nhắm đến Thiên Tinh thành.
...
Ngân Nguyệt, Bạch Nguyệt thành.
Sắc mặt Triệu thự trưởng liên tục thay đổi.
Hoàng Vũ trầm tư.
Khổng Khiết cau mày, hồi lâu mới nói: “Ta cứ nghĩ hắn an tĩnh vài ngày là được, ai ngờ... Lão Triệu, lão Hầu bảo vệ được hắn không? Sao lão Hầu không khuyên nhủ, làm như vậy dễ xảy ra chuyện lắm.”
Triệu thự trưởng trầm mặc, tay cầm bút viết viết vẽ vẽ, không biết đang làm gì.
Khổng Khiết mất kiên nhẫn!
Nói chuyện với văn nhân thật mệt.
“Lão Hoàng, ngươi có biện pháp nào không?”
“Cái gì?”
Hoàng Vũ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn y.
“Lần này Lý Hạo chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm! Vốn dĩ hắn đã là mục tiêu của nhiều người rồi, chỉ là mọi người còn đang cố kỵ vài điều, vài quy củ và kiêng kị lẫn nhau nên mới còn đường lui cho hắn, nếu hắn thu tay lại thì cũng có thể đứng vững gót chân, sao phải gây ra chuyện lớn thế làm gì?”
Y thở dài: “Ta cảm thấy hắn làm vậy chắc tự hại chết mình được đấy.”
“Chúng ta cách nơi đó quá xa, mà dù có gần nhưng kẻ địch là Thần Thông thì chúng ta phải hoàn toàn giải phong mới đối phó được, không thì chịu!”
Khổng Khiết thở dài.
Y ai oán: “Con gái của ta còn đang ở Thiên Tinh thành kìa, ta suýt nữa quên mất việc này, mong là không bị Lý Hạo liên lụy, chết thì không tốt. Haizz!”
Đến giờ gia hỏa này mới nhớ tới con gái y đang ở bên kia.
Triệu thự trưởng bất lực nhìn y: “Ta cứ tưởng ngươi nhớ con gái ngươi ở đâu chứ.”
“Mấy ngày nay ta bị Lý Hạo tẩy não, trong đầu chỉ có tên hắn, làm gì có thời gian nghĩ nhiều như vậy.”
Khổng Khiết lại nói: “Thôi, không chết thì tốt, chết rồi thì kẻ nào giết nó, ta đi giết kẻ đó!”
Triệu thự trưởng lười để ý đến y.
Suy tư một phen, ông mở miệng: “Chúng ta không khuyên được, cũng không ngăn cản được. Ta không biết Lý Hạo nghĩ gì, nhưng ta biết dù hắn thành công hay thất bại thì đây cũng là một bắt đầu mới! Điều duy nhất chúng ta có thể làm lúc này là lan truyền tin tức rộng rãi, dù mọi người chỉ hóng hóng mua vui hay thực sự quan tâm thì it nhất phải khiến người Ngân Nguyệt đều biết Ma Kiếm Lý Hạo đang làm chuyện những người khác không dám làm, cũng không làm được ở Thiên Tinh thành!”
“Mà hắn là người Ngân Nguyệt ta!”