Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1114 - Chương 1114 - Củng Cố Cảnh Giới

Chương 1114 - Củng Cố Cảnh Giới
Chương 1114 - Củng Cố Cảnh Giới

Lý Hạo lạnh lùng nhìn lại, hạ giọng cảnh cáo: “Đừng xen vào việc của người khác, không cần biết ta có chết hay không, nhưng trước khi chết ta nhất định sẽ giết ngươi trước! Thuế Biến mà thôi, dù phía sau ngươi là ai thì ta cũng không sợ, ngươi đừng chọc thị phi, cẩn thận kẻo chết không toàn thây đấy!”

Sắc mặt Hoàng Long thay đổi, một lát sau, gã cười lạnh rồi không lên tiếng nữa.

Để ta xem ngươi có thể nhảy nhót bao lâu!

Trời muốn ngươi chết thì ắt phải điên cuồng!

Hôm nay Lý Hạo quả thực quá vô pháp vô thiên.

“Phế vật!”

Tiếng quát khinh thường truyền đến.

Đó là giọng Lý Hạo!

Hoàng Long lộ ra sắc mặt khó coi, gã im lặng cất bước rời đi.

Lý Hạo thật sự quá càn rỡ.

Lúc này Lý Hạo mang chiến lợi phẩm tới là có ý đồ.

Nếu Tuần Kiểm Ti nhận chiến lợi phẩm thì coi như bọn họ đã cam chịu dính líu vào chuyện này.

Nếu không nhận thì chứng tỏ Tuần Kiểm Ti không tán đồng.

Hoàng Long vừa rời đi vừa chờ vị trong Tuần Kiểm Ti kia đáp lời, lúc này trong đại viện có không ít người đang quỳ trên mặt đất, đều đang chờ đợi gì đó, có người nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt tràn ngập cừu thị, nhưng không ai dám lỗ mãng.

Lý Hạo quá ngông cuồng!

Hoàng Long còn bị quát mắng như thế, nếu bọn họ mở miệng khiến Lý Hạo phát cuồng mà giết bọn họ thì thiệt lớn.

Diêu Tứ nhìn Lý Hạo, không nói gì đã cất bước rời đi.

Dường như mọi người đều đang chờ đợi gì đó.

Trong đại sảnh Tuần Kiểm Ti.

Cục trưởng dừng bước, có vẻ lão đang tự hỏi, toàn bộ Tuần Kiểm Ti an tĩnh dọa người, một lát sau, lão lạnh nhạt nói: “Đưa đồ đến nhà kho đăng ký đi!”

Mọi người căng thẳng!

Ngay sau đó, cục trưởng lại mở miệng: “Lý Hạo công huân lớn lao, vừa tới Tuần Kiểm Ti đã lập công lớn, thưởng trăm vạn Thần Năng Thạch, một thanh Nguyên Thần Binh Thiên giai, thân thể ta không khoẻ lắm, hôm nay không gặp khách, hôm sau đến tâm sự đi!”

Mọi người sửng sốt, cũng hiểu được ý lão.

Đây là trao đổi đồng giá!

50 vạn Thần Năng Thạch, 5 giọt sinh mệnh chi tuyền có giá trị khoảng trăm vạn Thần Năng Thạch.

Một thanh Nguyên Thần Binh Thiên giai bằng 10 thanh Lý Hạo đưa tới, tính ra còn có lợi hơn.

Ta đã nhận đồ nhưng cũng đã trả lại cho ngươi, ta nhận là vì ngươi đã tiêu diệt hai cơ cấu phạm pháp, ta chấp nhận và thưởng cho ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta tán đồng với việc ngươi giết quý tộc.

Không duy trì, không phản đối, sau chuyện này nếu ngươi sống sót thì hãy đến tìm ta, hôm nay không gặp.

Một câu trả lời cho rất nhiều vấn đề.

Lý Hạo không thèm để ý, hắn mỉm cười đáp lại: “Đa tạ cục trưởng ban thưởng!”

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

Hắn không đến nhà kho, dù sao cũng không thật sự giao tiền, nếu giá trị tương đương thì đăng ký đó là được, không cần phí công đi một chuyến.

Hắn đã hiểu ý Tuần Kiểm Ti.

Bọn họ muốn trung lập!

Bên ngoài, đám quý tộc đang quỳ có người nhẹ nhàng thở ra, cũng có người tức giận bất bình, có người cảm thấy Tuần Kiểm Ti không duy trì là tốt rồi, có người lại nghĩ Tuần Kiểm Ti không nên như thế, phải trấn áp Lý Hạo mới đúng!

...

Trong đại sảnh, cục trưởng nói xong, thấy Lý Hạo trực tiếp rời đi thì bắt đầu trầm tư.

Lý Hạo quá dứt khoát, không kiên trì cũng không nhiều lời, chỉ gặp mặt một chút rồi đi.

Đối với lão mà nói, chuyện này là tốt hay xấu?

“Lý Hạo không có quy củ gì cả!”

Có người nói một câu, cục trưởng liếc người nọ một cái: “Ngươi đi bắt Lý Hạo, dạy cho hắn cái gì gọi là quy củ đi, giờ đi ngay, không đi ta giết ngươi!”

Người nọ biến sắc: “Cục trưởng, ta không có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì? Miệng to thì giỏi lắm à? Không biết câm miệng sao?”

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti lộ vẻ bực bội: “Cút! Còn đám khốn kiếp bên ngoài kia nữa, cút hết! Còn dám làm phiền ta thì giết hết cho rảnh nợ! Cút hết đi, nghe chưa?”

Trong nháy mắt, đám người kia đã chạy sạch.

Đám quý tộc bên ngoài cũng biến sắc, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Tính tình vị này cũng không tốt.

Lúc trước lão không tỏ thái độ, giờ lão đã nói vậy rồi, nếu đám người còn nán lại thì có lẽ sẽ chẳng còn mạng mà về.

Đám người chạy hết, lão hừ một tiếng, suy tư một phen rồi đi vào hậu viện.

Hậu viện Tuần Kiểm Ti chính là nhà lão.

Trừ người nhà lão ra thì không ai dám tới.

Lão đi thẳng vào hẻm ngoài phòng, đi mãi vào sâu bên trong, trong một căn nhà nhỏ - không phải mật thất - mà là một căn phòng nhỏ rộng mở, một vị lão nhân đang đọc sách.

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti bực bội bất an nói: “Lão nhân, ngươi nói xem, ta quyết định như vậy là đúng hay sai?”

Lão nhân quay đầu nhìn lão, nở nụ cười hỏi: “Cái gì?”

“Ngươi nghễnh ngãng à?”

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti nổi giận: “Ngươi còn nghe rõ hơn ta, giả vờ cái gì! Hơn 100 tuổi rồi mà mấy ngày trước còn trộm đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, ngươi nghĩ ta không biết à?”

Lão nhân bật cười: “Nghĩ nhiều rồi, sao ta lại thế được?”

Cục trưởng không để ý tới lão ta, hoang mang hỏi: “Trước đây ta cảm thấy không tồi, trung lập rất tốt, ta không phải sợ gì cả! Ngân Nguyệt hay những người khác thì cũng chẳng quan trọng! Nhưng hôm nay, Diêu Tứ không bình thường, Lý Hạo... có cảm giác hắn vô cùng tự tin! Lão nhân, ngươi nói xem, tại sao hắn lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ đám người Ngân Nguyệt sẽ vì hắn mà đối nghịch với thiên hạ thật ư?”

Lão nhân lật sách, mỉm cười đáp: “Không biết, nhiều năm qua ta mặc kệ mọi chuyện, ngươi hỏi vậy thì sao ta biết được? Nhưng mấy năm gần đây ta hay đọc sách cổ, cũng hiểu ra vài điều.”

“Cái gì?”

Giọng lão nhân ý vị thâm trường: “Lâm thời ôm chân Phật!”

Cục trưởng cứ nghĩ lão ta sẽ nói đạo lý lớn gì đó, giờ phút này nghe vậy thì nao nao, chỉ vậy thôi ư?

Lão nhân tiếp tục nói: “Chân Phật ở đâu ta không biết, nhưng ba ngày sau sẽ có thể thấy được, không cần bỏ công nhưng ít nhất phải tỏ thái độ. Ba ngày sau, tự ngươi xem mà làm đi.”

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti suy xét một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng! Già rồi vẫn có kinh nghiệm hơn, ta hiểu đại khái ý ngươi rồi!”

Lão xoay người định đi, nghĩ thế nào rồi lại quay đầu lại nói: “Ngươi cảm thấy rốt cuộc Hầu Tiêu Trần có thể đi đến bước đó không? Có thể hoàn toàn củng cố hay không?”

“Không biết, tự ngươi thử đi, hoặc cứ hỏi thẳng là được.”

“Vớ vẩn!”

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti mắng, lão gia hỏa lớn tuổi bắt đầu học huyền học, toàn dùng giọng này nói chuyện khiến người ta khó chịu.

Lão nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không sao, ta biết phải làm gì rồi! Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi đừng chạy loạn, có lẽ Thiên Tinh thành sẽ xảy ra chuyện, ở thời khắc mấu chốt còn phải trông cậy vào ngươi ra mặt!”

“Nói như phụ thân ngươi chỉ là tay sai ấy.”

Lão nhân bật cười.

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti cười lạnh: “Nếu ngươi ngừng chế tạo thêm đệ đệ muội muội cho ta thì ta sẽ khách khí với ngươi một chút, bao tuổi rồi, tiết kiệm chút sức đi, đệ đệ nhỏ nhất của ta còn nhỏ hơn cháu trai ta! Ta không còn mặt mũi để mất nữa đâu!”

Lão nhân thở dài: “Ngươi không hiểu, cái này gọi là vấn tâm, tuân theo bản tâm, bản tâm võ đạo là gì? Mấy năm nay ta đã ngộ ra một chút, đó là tiêu dao tự tại, ta tự tại vô thúc... Đây là võ đạo!”

“Ha hả!”

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Tùy ngươi, ta sẽ không phản bác.

Sau khi lão rời đi, lão nhân nhìn về nơi xa, nhẹ giọng cười nói: “Đầm nước tĩnh mịch như nước lặng xuất hiện một con rồng muốn vượt sông. Thật náo nhiệt!”

Lão ta lại nhìn về phía bên ngoài, hơi nhíu mi.

Diêu Tứ, hôm nay ngươi không thích hợp!

Diêu Tứ 20 năm trước vẫn khiến đám người già ấn tượng sâu sắc, khi đó Diêu Tứ không phải lão gia hỏa ôm tách trà sống qua ngày, 20 năm trước, Diêu Tứ vô cùng bá đạo và hung tàn.

Củng cố cảnh giới sao?

5 năm qua, gia hỏa này khiến người khác nhìn không thấu.

Bình Luận (0)
Comment