Mà Lý Hạo tuyên đọc rất nhanh.
Trong thành, mơ hồ có chút xao động, có vài người thấp giọng khóc rống, đó là những người bị hại còn sống sót.
Có người lòng đầy căm phẫn nhưng lại bất lực.
Cũng có người yên lặng cầu nguyện nhất định phải giết những người đó, trước đó có người chẳng qua là cảm thấy đây là giết quý tộc nên cảm thấy thống khoái, vì sao thống khoái thì lại chẳng hề hay biết.
Nhưng bây giờ ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi!
Một đám súc sinh!
Đều nên giết!
Đều đáng chết!
Súc sinh thế này mà còn có người muốn bảo vệ sao?
. . .
Trên tường thành.
Lý Hạo tuyên đọc hồi lâu, bốn phía vô thanh vô tức, Hoàng Long vá đám người Tề Chiêu chỉ nhíu mày không nói gì, cường giả trong âm thầm không xuất thủ đại biểu cảm thấy hiện tại chưa phải thời điểm.
Nhưng mấy người nghe những lời này cũng cảm thụ không tốt cho lắm, bây giờ cảm giác như có ngàn vạn ánh mắt tập trung vào bọn hắn, muốn đem bọn hắn ra mà thiên đao vạn quả.
Mất chừng một giờ, tốc độ của Lý Hạo không chậm mới tuyên đọc hết toàn bộ tư liệu về tội trạng của 300 người.
Lý Hạo cất cao giọng: "Mà đây mới chỉ là một góc của băng sơn! Thời gian quá ngắn ngủi, không cách nào điều tra rõ toàn bộ sự thật, đây cũng chỉ là tùy ý tuyển chọn ra 300 người từ 2642 vị quý tộc!"
"Những người còn lại, người có tội e là phải tới chín phần!"
Lý Hạo thản nhiên nói: "Hôm nay chỉ là nhóm đầu tiên, về sau sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba. . ."
"Những người này hoành hành bá đạo, không nể luật pháp, giết người như ngóe, tội không thể tha! Theo luật, nên chém toàn bộ!"
"Hiện Thiên Tinh đô đốc phủ phán quyết như sau. . . chém đầu toàn bộ thị chúng!"
"Người đâu, chuẩn bị hành hình!"
Ra lệnh một tiếng, 300 Võ Vệ quân nhao nhao cầm đao đi ra.
"Lý Hạo!" Hoàng Long khẽ quát, "10h hành hình, đây là điều ngươi nói. . . Hiện tại mới 9h mà thôi!"
Còn có người chưa tới!
Y và đám Tề Chiêu vốn ở đây để phụ trách an toàn cho nhóm quý tộc này.
Lý Hạo nhìn y một cái, cười khẽ như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mở miệng nói: "Quên, còn có một phần phán quyết chưa tuyên án!"
Hoàng Long khẽ giật mình, còn nữa ư?
Lý Hạo lại lấy ra một phần văn thư.
"Hoàng Long, phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, phó ti trưởng Tuần Kiểm ti, đô đốc Bắc Phương. . . Tàn sát vô tội, tùy ý bắn ra đạn diệt thành dẫn đến ngàn vạn bình dân trôi dạt khắp nơi, mấy triệu dân chúng chết thảm, lại cung cấp che chở cho các phương, cố tình vi phạm, tội thêm một bậc!"
Lý Hạo thở dài: "Hoàng Long, tội danh của ngươi, ta chẳng hề muốn đọc ra, rất rất nhiều! Ngươi cấu kết tam đại tổ chức tà năng, cấu kết hải tặc tàn sát vô tội, còn làm ô dù cho kẻ ác. . . Mấu chốt ở chỗ, ngươi phát động chiến tranh cùng tam đại tổ chức, kết quả ngươi không đi tiêu diệt tam đại tổ chức mà là tùy ý bắn ra đạn diệt thành. . . Ngươi có tội! Tội chồng thêm tội!"
Sắc mặt Hoàng Long tái xanh: "Ngươi có tư cách gì thẩm phán ta? Ta là cấp trên của ngươi, đừng nói tội danh đều là giả, dù ngươi cảm thấy bản bộ có tội thì cũng nên giao cho cửu ti phán quyết. . ."
"Không không không, ngươi quên ngươi là siêu phàm sao, Tuần Dạ Nhân phán quyết là được."
"Vậy cũng không tới phiên ngươi!" Hoàng Long giận dữ mắng mỏ.
Lý Hạo điên rồi!
Hắn lại đám đứng ra phán quyết một vị phó ti trưởng, đây là cao tầng chân chính của vương triều chứ không phải những tiểu quý tộc bên dưới kia, bọn chúng căng hết cỡ cũng chỉ ngang ngửa thiên phu trưởng mà thôi. Thân phận của y rất cao, thực lực vô cùng cường đại, chính là cường giả kỳ thuế biến.
Trừ ti trưởng Cửu ti, y đã xem như cường giả đỉnh cấp, địa vị cũng tương tự như vậy.
Lý Hạo lại dám phán quyết mình!
Buồn cười!
Lý Hạo cười lấy ra một con dấu: "Đương nhiên ta có tư cách, Diêu bộ trưởng cảm thấy lực bất tòng tâm, con dấu tạm thời giao cho ta quản lý, trước mắt hết thảy Tuần Dạ Nhân đều do ta quản lý, ngươi cũng không ngoại lệ!"
"Phán quyết tử hình Hoàng Long!"
Lạch cạch một tiếng, con dấu phủ xuống.
Hoàng Long biến sắc!
Diêu Tứ!
Đáng chết, Diêu Tứ muốn làm gì?
Hắn thế mà giao con dấu cho Lý Hạo, là Lý Hạo bức bách hay là Diêu Tứ ngồi không yên nên muốn hại chết mình?
Y muốn nổi giận!
Ngay đúng lúc này, thanh âm Lý Hạo vang lên bên tai, vang lên trong lòng rất nhiều người tại Thiên Tinh thành.
"Chấp pháp giả cố tình vi phạm, Hoàng Long đáng chém, đáng để răn đe!"
Trong nháy mắt, Lý Hạo giống như hóa thân mãnh hổ, khi một số người còn chưa kịp phản ứng trong nháy mắt, hắn đã giết tới!
Một bên, Nam Quyền vô thanh vô tức, khí huyết bộc phát ầm ầm.
Tung ra một quyền!
Hoàng Long bạo hống, y cũng đánh ra một quyền như Cự Long gào thét, khiến cho thiên địa biến sắc.
Lý Hạo muốn phán quyết mình ư?
Hắn điên rồi!
Ở gần đó, Tề Chiêu cũng muốn xuất thủ, thanh âm của Lý Hạo lại truyền đến: "Công kích chấp pháp giả, giết không tha!"
Sắc mặt Tề Chiêu biến hóa, nhưng sau một khắc y vẫn cắn răng xuất thủ.
Giết không tha?
Vậy cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không!
Hoàng Long thét to; "Giết! Giết gia hỏa này cho ta. . ."
Phía sau, bên phía Tuần Dạ Nhân có mấy vị Húc Quang hơi rục rịch.
Nơi xa, lần lượt từng bóng người cấp tốc hiển hiện, ai nấy nhíu mày không thôi, Lý Hạo phát động sớm, mấu chốt là hắn còn muốn giết Hoàng Long, bọn hắn thực sự rất ngoài ý muốn, nếu bây giờ còn không xuất hiện, để cho Hoàng Long chết đi thì đó sẽ là chuyện tiếu lâm.
Về phần Ngân Nguyệt còn một số người chưa đến. . . Vậy cũng không thể đợi thêm nữa!
Trong nháy mắt, hơn mười thân ảnh hiển hiện.
Trong đó có mấy người tỏa ra khí tức bao trùm thiên địa, thanh âm chậm rãi truyền vang: "Lý Hạo, ngươi lạm sát kẻ vô tội, cấu kết tam đại tổ chức giết hại trung lương, không thể để ngươi sống nữa!"
Có người khẽ quát lên mà không cần chứng cứ gì.
Nói một tiếng chỉ để chào hỏi mà thôi.
Trong nháy mắt, những người này bay về phía cửa thành Bắc.
Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, xem xét sơ bộ thì có 12 người, có vẻ chỉ là 5 vị Thần Thông, còn lại đều là cường giả kỳ thuế biến.
5 vị Thần Thông, 7 vị thuế biến, liếc qua là thấy ngay.
Khí tức của Thần Thông cảnh đều rất cuồng bạo, bởi vì cảnh giới chưa vững chắc gây ra.
Khí tức cường hãn quét sạch thiên địa.
Trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Tinh thành thoáng như tử địa!