Viện trưởng Sở tài phán, Đình trưởng Thẩm Phán Đình.
Hai chức vị này chức vị có quyền thế nhất sau phó ti trưởng của Hình Pháp ti, người này cũng là cường giả Húc Quang thuế biến, thậm chí còn mạnh hơn một số phó ti trưởng.
Thực sự là nhân vật phái thực quyền.
Lý Hạo nhìn y rồi nhìn lại văn kiện trong tay, cười hỏi: "Tề viện trưởng muốn kiểm tra đối chiếu sự thật?"
"Đúng!"
Tề Chiêu gật đầu: "Đây là quá trình cũng là luật pháp, nếu có chỗ nào không ổn, không thể buông tha người xấu, nhưng cũng không thể oan uổng người tốt. Lý đô đốc có thành kiến đối với huân quý, còn chưa cẩn thận kiểm tra đối chiếu sự thật đã trực tiếp hành hình, điều này không phù hợp luật pháp. . ."
Lý Hạo cười nhìn y, nửa ngày sau mới nói: "Tề viện trưởng, ngươi sai rồi!"
"Hả?"
Tề Chiêu khó hiểu, ta sai rồi?
Làm sai chỗ nào?
"20 năm trước, Cửu ti ban bố tân pháp!"
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tân pháp quy định, siêu phàm và phàm tục phân trị, Tuần Dạ Nhân đại biểu siêu phàm, phàm là siêu phàm, chỉ cần có tội thì sẽ do Tuần Dạ Nhân toàn quyền phụ trách! Các ngươi là Hình Pháp ti, chỉ quản người bình thường mà thôi, Tuần Dạ Nhân mới là cơ cấu quản siêu phàm!"
"Cho nên. . . Ở đây không phải có siêu phàm sao?"
Lý Hạo lộ ra nở nụ cười: "Không chỉ chúng thuộc Tuần Dạ Nhân của ta quản, mà kể cả Tề viện trưởng cũng thế!"
Ánh mắt Lý Hạo dần dần lạnh lùng: "Tề viện trưởng, nghe rõ chưa? Còn nữa, làm cao tầng của Hình Pháp ti, ngươi không hiểu luật pháp cơ bản như thế sao?"
Tề Chiêu khẽ nhíu mày, "20 năm trước quả thực có ban phát điều lệ này, chỉ là khi đó siêu năng mới xuất hiện, luật pháp chưa hoàn thiện, Tuần Dạ Nhân cũng chỉ là tạm thay mặt quản lý siêu phàm. Bây giờ 20 năm trôi qua, thời đại đang biến hóa, luật pháp cũng cải cách. . . Mấy hôm trước, Hình Pháp ti đã đưa ra đề án tân pháp, về sau không còn do một mình Tuần Dạ Nhân quản lý siêu phàm nữa. . ."
"Cửu ti và hoàng thất thông qua chưa?" Lý Hạo nhìn y rồi hỏi: "Thông qua rồi thì văn thư đóng dấu cửu ti, hoàng ấn đâu?"
"Tất nhiên là có!"
Đối phương lấy ra một phần văn thư, Lý Hạo híp híp mắt, lấy tay chộp tới xem xét, một lát sau, hắn thản nhiên nói: "Tuần Kiểm ti, Tài Chính ti, hoàng thất đều không đóng dấu."
"Một nửa đồng ý là được!" Tề Chiêu không chút hoang mang, y ra mặt tự nhiên là đã có chuẩn bị.
Tài Chính ti trực tiếp đóng cửa, mặc kệ không hỏi.
Ti trưởng Tuần Kiểm ti biến mất không thấy tăm hơi, nghe nói là đã bế quan.
Hoàng thất vẫn luôn giữ thái độ này, đồ các ngươi ban hành ta tuyệt đối sẽ không đóng dấu, cứ như vậy mà dây dưa kéo dài.
Nhưng có con dấu của 7 Ti là đủ rồi, đã vượt qua một nửa.
Lý Hạo khẽ gật đầu, cười nói: "Được, ta đã biết, bất quá với ta cũng vô dụng thôi."
"Giờ Lý đô đốc không nói chuyện pháp lý nữa rồi?" Tề Chiêu nở nụ cười.
Lý Hạo lắc đầu: "Không, chỉ là văn bản này không hợp quy! Tuần Dạ Nhân làm người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì cả. . ."
"Ta biết!" Hoàng Long cất bước đi tới, thản nhiên nói: "Việc này ta biết, cũng đã đồng ý!"
"Ngươi thì tính là cái gì?" Lý Hạo nhìn y, cười hỏi: "Ngươi chỉ là phó bộ trưởng, thật sự coi mình là ai? Diêu bộ trưởng đã đồng ý chưa?"
Hoàng Long lạnh lùng nhìn hắn: "Thân thể Diêu bộ trưởng khó chịu, bây giờ đều là ta quản hạt, có gì không ổn?"
"Ngươi có công ấn bộ trưởng không?"
Hoàng Long nhíu mày, thản nhiên nói: "Lý Hạo, hung hăng càn quấy cũng vô dụng!"
Lý Hạo bật cười: "Ta và ngươi đàm luận về luật pháp, ngươi lại bảo ta hung hăng càn quấy. Ta và ngươi đàm luận võ thuật, ngươi lại muốn nói đạo lý với ta, ai hung hăng càn quấy, người trong thiên hạ không hiểu rõ sao? Ngươi một không phải bộ trưởng, hai không có công ấn bộ trưởng, ngươi chỉ là một tên phó bộ trưởng, ở đâu ra tư cách quyết định thay Tuần Dạ Nhân?"
Lười để ý tới tên này nữa, Lý Hạo nhìn về phía trên không, bên kia giống như có vật phẩm siêu phàm đang thu hình hết thảy mọi việc sau đó phát đến tất cả màn hình trong thành.
Lý Hạo tươi cười: "Lâm thời đổi luật pháp là điều không thể thực hiện được! Không hợp quá trình, cũng không hợp quy củ! Hay là nói, 7 Ti cảm thấy, thế gian này, vương triều này, đã không cần luật pháp nữa? Nếu là như vậy, xin mời xoá Hình Pháp ti đi thôi!"
Im ắng.
Tề Chiêu khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoàng Long.
Gia hỏa này hình như vẫn không thể lấy được dấu mộc của Diêu Tứ, chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng chẳng thể hoàn thành.
Hoàng Long cũng thầm chửi mắng trong bụng.
Gần đây Diêu Tứ mặc kệ không tham dự mọi sự, đi tìm hắn thì hắn cũng tránh né không gặp, nói là bản thân không tham dự những chuyện này, đến đâu để tìm Diêu Tứ đóng dấu được đây?
Lý Hạo lộ ra ý cười: "Cho nên, luật pháp vẫn là luật pháp khi xưa! Hai vị không cần quấy nhiễu ta, ta muốn tuyên đọc tội của chúng, cho mọi người một lời công đạo, cũng cho chúng một cái chết yên tâm thoải mái, cứ hỏi người khắp thiên hạ xem những kẻ này có nên giết hay không?"
Hai người còn muốn nói tiếp, ánh mắt Lý Hạo trong nháy mắt đã biến thành lạnh lùng, khí thế mãnh liệt ùa ra chèn ép hai người kia đến mức khó chịu, ai nấy đều không khỏi chấn kinh. Lý Hạo này. . . Hai người bọn họ đều là cường giả kỳ thuế biến đó!
"Ngô Vũ. . ."
Lý Hạo bắt đầu tuyên đọc.
. . .
Giờ khắc này, người của toàn thành đều đang chú ý lắng nghe.
Ở nơi xa trên một tòa nhà cao tầng, từng vị cường giả đứng lặng ở đây, có người nhìn quanh tứ phương, có người yên lặng lắng nghe, có người nhíu mày thản nhiên nói: "Không thể tùy ý hắn tuyên đọc như vậy, tuyên đọc như vậy sẽ gây ra đả kích quá lớn!"
Trong đám người, một vị lão nhân ho nhẹ, cười nhạt nói: "Không, cho hắn thời gian, cho hắn đọc! Có người vẫn còn chưa tới, theo ta được biết, một vài mọi rợ Ngân Nguyệt sẽ chạy đến đây, bây giờ còn đang trên đường. . . Lý Hạo chết thì những người này sẽ chạy mất, không dễ xử lý chút nào. Còn nếu tuyên đọc những điều này, Lý Hạo vừa chết liền khiến tất cả mọi chuyện trở thành Lý Hạo giả tạo, không có việc gì lớn!"
Khó có dịp liên thủ đồng loạt ra tay, mọi người đều có ý nghĩ cùng tâm tư riêng của mình.
Phải chờ!
Chờ võ sư Ngân Nguyệt tới rồi một mẻ hốt gọn bọn hắn!
Nếu không, hiện tại xuất thủ thì đám người như Bắc Quyền, Bá Đao còn chưa thấy bóng dáng. Họ biết rõ Viên Thạc sẽ tới, không chỉ Viên Thạc mà Hoàng Vũ cũng đến, bọn họ đều nhận được tin tức.
Thế nhưng còn chưa đủ.
Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm tới rồi sao?
Thiên Kiếm đâu?
Dù những người khác không đến, Thiên Kiếm cách nơi này không xa, hiển nhiên là có thể tới.
"Vậy sẽ tạo thành rung chuyển không nhỏ. . ."
Có người thấp giọng nói một câu, giờ phút này, Lý Hạo đang tuyên đọc tội ác của đám người kia, thanh âm rất lớn, mà khắp nơi trong thành đều là thiết bị chiếu ảnh, người của toàn thành đều đang nghe.
Lại có người cười khẽ: "Vậy thì có sao? Dù là thật thì cuối cùng bọn hắn cũng sẽ vô tội, từ nay về sau, những người này sẽ không còn dám phản kháng nữa!"
Cuối cùng vẫn phải là đánh giết Lý Hạo.
Chỉ cần giết những người này, tất cả người phản kháng cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Có người cau mày nói: "Bọn tiểu bối này mấy năm qua phạm vào nhiều tội ác đến vậy sao? Có mấy tên, lão phu còn nhận biết, bình thường cũng khá nhu thuận, nhưng hóa ra phạm phải tội lỗi lớn thế ư?"
Dù sao cũng có lão bối là võ sư chuyển hóa siêu năng, trước đây một mực bế quan, giờ phút này nghe đến mấy cái tên này cũng mơ hồ không quá dễ chịu.
"Đúng là hành vi có hơi quá. . . Sau này cũng nên trừng trị, bí mật xử quyết vài tên nhằm chấn nhiếp những người khác."
Có người khẽ gật đầu, nhưng vẫn như cũ không đồng ý với việc Lý Hạo công khai xử quyết.
Nếu Lý Hạo thật sự bí mật chém giết, bọn hắn cũng không muốn khai chiến với Ngân Nguyệt vào lúc này.
Công khai và xử riêng là hai khái niệm.
Những người này chưa hẳn đều tán đồng, hoặc là cảm thấy những quý tộc kia không có vấn đề gì, chỉ là quý tộc cùng bình dân khác biệt, dù phạm tội thì cũng không nên nhận đãi ngộ giống nhau. Trừng phạt, công khai xử quyết chính là đang khiêu khích cửu ti, khiêu khích hoàng quyền.
Cường giả tỏ ra bất mãn trước đó lúc này cũng không nói thêm gì nữa.