Cửa thành Bắc bây giờ không một bóng người.
Trong thành, một đội ngũ rất dài đang tiến lên.
Trên ngã tư, cư dân hai bên không dám lộ diện, chỉ yên lặng trốn ở sau cửa sổ hoặc phía sau con đường vụng trộm quan sát.
Náo nhiệt như vậy, bọn họ đều không dám nhìn trực diện.
Thế nhưng tất cả mọi người đều rất quan tâm.
. . .
Đi tiếp chừng một giờ, đám quý tộc sắp sử xụi lơ, xa xa mơ hồ có thể trông thấy cửa thành Bắc.
Có quý tộc nhẹ nhàng thở ra.
Đi tiếp nữa họ sẽ chết mất, cuối cùng thì cũng đến.
Tất cả mọi người nhìn về nam nhân phía trước.
Ngươi biết không?
Ngươi chắc chắn là biết!
Chút nữa sẽ là ngày chết của ngươi, vì sao ngươi lại ngu xuẩn mất khôn như vậy?
Phía trước, Lý Hạo vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt nhìn quanh tứ phương, hôm nay có rất đông siêu năng, cường giả cũng không hề ít.
Nhưng đối phương dường như biết hắn có thể nhìn thấy, lần này phụ cận cửa thành Bắc thế mà không có chùm sáng nào.
Cũng phải, qua mấy lần Lý Hạo chiến đấu, ngoại giới đều phán đoán hắn là tu sĩ Thiên Nhãn, thế nên đây cũng là điều bình thường.
Phía sau Lý Hạo, một đoàn xe chậm rãi đi theo.
Đó là đội ngũ đến từ Tuần Dạ Nhân.
Đương nhiên, họ không hứng thú đi đường mà đều lái xe, nhưng cũng không vượt lên Lý Hạo, chỉ chậm rãi bám sát đằng sau.
Trong xe, ánh mắt Hoàng Long lạnh lẽo nhìn phía trước, không nói một lời.
Càng về phía sau, vẻ mặt Chu phó bộ trưởng cũng cực kì khó coi, nhìn chằm chằm vào vị trí của Lý Hạo.
Tuần Dạ Nhân từ chính tới phó có 11 vị bộ trưởng, trừ Diêu Tứ ra thì ngay cả Hầu Tiêu Trần đều tới, chỉ là Hầu Tiêu Trần đi ở sau cùng, một mực nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ông cũng là mục tiêu khiến tất cả mọi người phải cảnh giác.
. . .
Trong hoàng cung.
Nam Quyền khoác áo giáp, tay cầm đại chùy, đang chậm rãi đi ra ngoài.
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng, vẻ mặt đầy thành khẩn: "Hạ sư phụ, lưu lại đi!"
Nam Quyền nhìn về phía nam tử, thái độ của ông cực kỳ bình tĩnh: "Ta là võ sư Ngân Nguyệt!"
Chỉ vì lý do này.
Hôm nay không có quá nhiều tâm tư, chỉ bởi vì ta là võ sư Ngân Nguyệt.
Cho nên ông ta sẽ đi.
"Hạ sư phụ. . ."
Nam tử thở dài: "Ta biết khó mà thuyết phục, nhưng biết rõ không thể làm mà vẫn làm quả thật là việc không khôn ngoan! Nếu Hạ sư phụ nguyện ý lưu lại. . . Đợi ta trọng chỉnh non sông, ta sẽ giúp Hạ sư phụ đi báo mối thù Lý đô đốc."
"Ta chính là người giang hồ!"
Hạ Dũng cười to, đạp không rời đi, quan sát cửu ti rồi cười lạnh: "Chờ các ngươi tới, giết!"
Dứt lời bèn phá không bỏ đi.
Bốn phương tám hướng đều có người nhìn lên, có kẻ thì cười lạnh.
Nam Quyền. . . Thật sự đã ra ngoài.
Lũ người man Ngân Nguyệt những năm qua vẫn luôn như vậy, đến chết cũng không đổi.
Nếu trốn ở hoàng cung, có Cửu hoàng tử che chở, dù muốn giết hắn ta thì cũng rất khó.
Nhưng bây giờ Nam Quyền lại lựa chọn lộ diện, điều này cũng không tính vượt quá sở liệu, chỉ là cảm thấy võ sư Ngân Nguyệt đúng là chẳng thể nói lý.
. . .
Võ Vệ quân chậm rãi dừng lại.
Họ đã đến cửa thành Bắc.
Giờ phút này, gần cửa thành không có người, ngoài cửa thành có một quảng trường bằng phẳng rộng lớn, nối thẳng tới bờ Thiên Tinh Hải.
Lý Hạo xoay người xuống khỏi lưng Hắc Báo.
Hắn ra lệnh: "Áp giải phạm nhân vào pháp trường!"
"Tuân lệnh!" Mộc Lâm đáp lệnh, cấp tốc phất tay, Võ Vệ quân nhanh chóng đưa ra 300 người, trong đó có một số cường giả Tam Dương sắc mặt khó coi, có người cười lạnh, có người thì e ngại, cũng có người run run thân thể, không cho Võ Vệ quân đụng vào mình.
Ầm!
Có Võ Vệ quân tính khí nóng nảy trực tiếp tung ra một quyền, đập cho đối phương thổ huyết không ngừng, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
Trên quảng trường cực lớn, rất nhanh, từng vị quý tộc bị kéo lên.
Lý Hạo đạp không mà lên, trong chớp mắt, hắn đã nhảy lên tường thành không cao lắm, quay đầu nhìn về phía sau, lộ nụ cười khẽ: "Tuần Dạ Nhân hành hình, chư vị có ai muốn nhìn thì mau tới đây!"
Dứt lời, nơi xa, một tiếng xé gió truyền đến, người tới cười ha ha: "Ta đến xem chặt mấy trăm đầu chó, ai có thể làm gì ta?"
Dứt lời, Nam Quyền đáp xuống đất.
Hắn ta mặc một thân giáp đồng, tay cầm đại chùy, râu quai nón tràn đầy sương lạnh, ánh mắt tràn đầy hung quang.
Lý Hạo cười không nói gì.
Nam Quyền tới là việc ngoài ý muốn sao?
Cũng không tính quá bất ngờ.
Chỉ là kẻ đầu cơ kia lựa chọn đến vào thời điểm này chỉ sợ không còn là vì ăn ý, có đôi khi, lòng người rất phức tạp.
Hắn không nói gì.
Một lát sau, đội xe dừng lại.
Nhóm người Hoàng Long bày ra sắc mặt lạnh nhạt, cũng không nhiều lời, nhao nhao đạp không bay về tường thành.
Lý Hạo mời bọn hắn đến xem hành hình thì cứ tùy theo tâm ý của hắn là được.
Đương nhiên, nơi họ dừng chân cách đám Lý Hạo một khoảng xa, chứ không trực tiếp đứng bên cạnh Lý Hạo, đại khái cách nhau khoảng trăm mét, từng vị Tuần Dạ Nhân cao tầng đứng yên vị.
Trừ Diêu Tứ, 10 vị phó bộ trưởng đều có mặt.
Ba vị đô đốc cũng hiện diện, còn có hơn mười cường giả Húc Quang, bao quát cả gã Mắt to, số lượng cường giả Tuần Dạ Nhân cũng không ít, chỉ là bây giờ đã có gần 30 vị Húc Quang hội tụ ở đây.
Tâm tư của mọi người không đồng nhất, có người một mực trầm mặc, có người giống như chờ mong cái gì, cũng có người nhìn Lý Hạo không nói một lời.
Tuần Dạ Nhân bắt nguồn từ lùm cỏ giữa.
Trong đó, kẻ quật khởi từ giai tầng bình dân cũng không ít, hoặc là chiếm đa số, nhưng 20 năm trôi qua, đã có người quên lãng điều này, có người còn nhớ rõ lại cũng chỉ có thể giống như Diêu Tứ, lựa chọn khuất phục trước hiện thực.
Lý Hạo quét một vòng, không thấy Diêu Tứ thì cũng chẳng quá để ý.
Hắn không màng tới một số người này, chỉ yên lặng quan sát quảng trường bên dưới, các quý tộc trên danh sách đều cứng cổ nhìn lên trên không, vô số người là oán độc, vô số người thì phẫn hận.
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tội phạm quỳ xuống!"
Không ai để ý tới.
Sau một khắc, Võ Vệ quân bên cạnh nhao nhao xuất thủ, tiếng bình bịch không ngừng, có Võ Vệ quân ra tay vô cùng ác độc, răng rắc một tiếng liền đá gãy hai chân vài tên quý tộc. Đám người quỳ rạp xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
"Lý Hạo!" Có người gầm thét: "Chúng ta là huân quý, huân quý cho dù chết thì cũng có tôn nghiêm!"
Lý Hạo hờ hững đáp: "Tội phạm không phân huân quý, các ngươi đều mắc tội chết, là ác nhân tội ác tày trời! Từ xưa đến nay, vương tử phạm pháp xử như thứ dân! Vương triều còn có luật pháp, trừ phi Thiên Tinh triệt để sụp đổ, nếu không. . . các ngươi chính là tội chết!"
Nhìn thời gian, Lý Hạo lấy ra một bản tài liệu hồ sơ.
Cử động lần này vừa hiện ra, có người lập tức biến sắc.
Sau một khắc, có người phá không mà đến, người tới thực lực cường hãn, cấp tốc rơi xuống đất, nở nụ cười rất tươi: "Lý đô đốc, ta chính là Viện trưởng sở tài phán Hình Pháp ti Tề Chiêu, theo luật, những người này phạm tội cần Hình Pháp ti hạch định. Trong tay Đô đốc là phán thư sao?"
"Nếu đúng thì xin đô đốc cho ta xem qua!"
Vị này nở nụ cười tươi nhìn về phía Lý Hạo.
Ngươi không phải thích nói chuyện pháp lý sao?
Vậy mau đưa vật này cho ta!
Nếu không nói lý lẽ, hết thảy mọi chuyện ngươi làm hôm nay đều không hợp pháp.
Vậy thì Lý Hạo ngươi bất quá là kẻ lạm dụng tư quyền mà thôi.
Từ trên căn bản bác bỏ tính chính xác lần hành hình này của Lý Hạo thì hắn sẽ là kẻ sai.
Quý tộc làm việc, vô luận là bề chìm hay bề nổi, có đôi khi đều sẽ khiến cho nửa giọt nước cũng chẳng lọt, sẽ không vừa đến đã trực tiếp tập sát Lý Hạo, bởi nếu giết Lý Hạo thì cũng không thể cứu vãn danh dự cùng tổn thất.