Nam tử cầm thương nhìn Lý Hạo rời đi, hồi lâu sau y nhẹ giọng nói: “Trường thương...”
“Lão Thương, ngươi...”
Nam tử cầm thương không nói chuyện, chỉ trầm tư nhìn Lý Hạo.
Người tu thương, mười người thì có chín người thẳng, hạng người ngay thẳng chiếm đa số, nếu không có một thân chính khí thì thương pháp khó thành.
Lão Thương tự hỏi gì đó, sau đó xoay người rời đi.
Mắt to và nam tử bội đao vội vàng đuổi kịp, trong lòng có dự cảm không tốt, mắt to cắn răng thấp giọng nói: “Không được đâu lão Thương, làm vậy thì sẽ chết đấy! Hiện tại Thần Thông là tồn tại không thể địch nổi. Hắn điên rồi, ngươi đừng như vậy, nếu chỉ có một vị Thần Thông thì có lẽ vẫn còn hy vọng. Nếu là hai vị, hẳn chắc chắn sẽ chết, nếu là ba vị... hắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Chỉ cần có ba vị Thần Thông đến đây thì Hầu Tiêu Trần ra tay cũng chẳng ích gì.
Bên phe Lý Hạo, Nam Quyền, Hầu Tiêu Trần, Dương Sơn, Ngọc La Sát, Kim Thương, Tần Liên, Hắc Báo đều nằm trong tính toán của đám người kia, Nam Quyền và Hầu Tiêu Trần có chiến lực mạnh nhất, nhưng bọn họ không thể địch nổi Thần Thông.
Có lẽ một vị Thần Thông có thể giải quyết cả hai người này.
Lý Hạo, Hắc Báo, chi thứ Dương Sơn, một vị Thần Thông cũng đủ.
Những người còn lại dù nhiều thế nào thì cũng không địch lại nổi một vị Thần Thông cảnh.
Vậy nên chỉ cần có ba vị Thần Thông đứng ra là một đám Lý Hạo chắc chắn sẽ phải chết.
Mà với thủ đoạn của các cơ cấu và các Ti thì tuyệt đối sẽ không khinh suất, đã tới lúc này rồi, kẻ nào còn khinh thường Lý Hạo nữa thì chỉ có kẻ ngốc.
Có lẽ số cường giả lộ diện sẽ còn nhiều hơn thế!
Mắt to lo lắng truyền âm: “Tất cả đều muốn giết hắn, trừ Tuần Kiểm Ti thái độ không rõ ra thì tám Ti còn lại đều muốn giết hắn, thậm chí hoàng thất cũng muốn làm thế, còn có 3 tổ chức lớn, bảy đại thần sơn trừ Thiên Kiếm Sơn... Cả Siêu Năng Chi Thành cũng sẽ tham dự! Mọi người cũng sẽ suy xét đến việc võ sư Ngân Nguyệt tới cứu viện, tỷ như Bắc Quyền, Bá đao, Viên Thạc cách nơi này gần nhất, Ngân Nguyệt cách đây quá xa nhưng người ở gần đây có lẽ có thể tới kịp... và cả Thiên Kiếm...”
Mắt to nhanh chóng phân tích: “Suy xét đến những nhân tố này, ngày mai có lẽ sẽ không chỉ có ba vị Thần Thông đối phó với Lý Hạo, mà là năm vị, sáu vị, thậm chí là nhiều hơn!”
Nàng vô cùng lo lắng: “Lão Thương, đừng đi chịu chết, đừng điên cùng hắn, được không?”
Cõi lòng vốn đang sôi trào của nam tử cầm thương dần dần trở nên tĩnh mịch, một lúc lâu sau, y thở dài một tiếng.
Mắt to nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không dám tưởng tượng ngày mai các nhà sẽ làm gì để đối phó với đám người Ngân Nguyệt này, có lão cục trưởng thâm niên tự mình ra tay giết chết Lý Hạo hay không.
Nếu có, vậy cảnh giới của những người này chắc chắn đều đã củng cố, dù sao Cửu Ti cũng rất giàu có.
Xét về căn cơ thì 3 tổ chức lớn cũng chưa chắc đã bằng Cửu Ti, Cửu Ti được thành lập đã 80 năm, còn di tích đã tồn tại mấy vạn năm.
Trước kia không có siêu năng không có nghĩa là không có di tích, rất nhiều người lẫn lộn chuyện này, siêu năng sống lại, di tích... cũng khôi phục theo.
...
Đêm nay không ai có thể ngủ.
Toàn bộ Thiên Tinh thành như một tòa thành không ngủ.
Bên kia Thiên Tinh hải, Hoàng Vũ thở dốc chạy tới.
Cuối cùng cũng tới nơi!
Chạy như điên mấy vạn dặm khiến ông suýt không chịu nổi, gầy ốm đi nhiều.
“Ta tới nơi rồi!”
Hoàng Vũ nhìn về phía Thiên Tinh hải, cười một tiếng, chuyện lớn như vậy, sao Ngân Nguyệt có thể không tham dự.
...
Cách Hoàng Vũ không đến trăm dặm, Viên Thạc mang theo Bích Quang Kiếm nhìn Bất Dạ Thành bên kia Thiên Tinh hải, trên khuôn mặt không còn ý cười, chỉ có sát ý.
“Năng lực gây chuyện của đồ đệ ta là đệ nhất thiên hạ!”
“Nhưng lão tử thích thế!”
Viên Thạc hào hùng cười lớn: “Ngày mai, hắn mà không đi thì ta sẽ giúp hắn giết tất cả kẻ địch!”
Lý tưởng rất hào hùng!
Nhưng Bích Quang Kiếm lo lắng khuyên nhủ: “Đừng mạnh miệng, Thần Thông đến thì tên Dung Thần gà mờ như ngươi địch nổi không?”
Viên Thạc cắn răng: “Không sao cả, lão tử có chuẩn bị! Đừng xem thường lão tử, lão tử gặp kẻ địch mạnh thì sẽ mạnh hơn!”
Ngay sau đó, ông cười lớn: “Bích Quang, đồ đệ ta thế nào?”
Bích Quang Kiếm trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng đáp: “Anh hùng hào kiệt!”
Người giang hồ bội phục hào khách giang hồ như vậy, ở trong mắt nàng, Lý Hạo không phải Tuần Dạ Nhân mà là giang hồ hào hiệp, người như vậy có thể xưng là anh hùng hào kiệt!
Nếu làm lại 36 anh hùng phổ thì Lý Hạo chắc chắn sẽ nằm trong 3 người đứng đầu!
“Ha ha ha!”
Viên Thạc cười to!
Đây là lời khen ngợi lớn nhất đối với ông, đồ đệ ta có tên trong anh hùng phổ, đồ đệ ta góp tên vào Thất Kiếm, trong thiên hạ này, trong đám võ sư Ngân Nguyệt, có ai dám nói đồ đệ ta không thể có tên trong anh hùng phổ chứ?
“Một môn song hùng! Ngũ Cầm đệ nhất!”
Viên Thạc cười lớn, bước lên biển tiến thẳng!
Bích Quang Kiếm không nói gì, ta yếu, nhưng ta cũng sẽ tới.
Viên Thạc bảo nàng đừng tới đó, nhưng Ngô Hồng Sam nghĩ rằng có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cuộc đời này được nhìn thấy Lý Hạo, gặp được Ma Kiếm, kiếm khách thứ tám của Ngân Nguyệt, đến giờ ta vẫn chưa từng gặp hắn đâu.
Ta không tới đó thì sao có thể an tâm?
Vậy nên nàng cũng tới.
Dù kiếm khách Ngân Nguyệt có đi chịu chết thì cũng phải vẻ vang hơn người khác!
Người người đạp thủy mà đi, hào hiệp xông đến.
Giờ khắc này, vô số cường giả đến từ khắp nơi bay trên không hoặc bước trên biển để đi đến Thiên Tinh!
Võ sư trong thiên hạ đều đến từ Ngân Nguyệt!
Võ sư Ngân Nguyệt ta muốn lật trời, đi đến đâu, chiến đến đó!
...
Giờ khắc này, trong Thiên Tinh thành, xôn xao bất an.
Ngoài cửa Bắc lặng ngắt như tờ.
Sắc trời dần sáng.
Rất nhiều người không ngủ, bọn họ đang chờ đợi.
Khi trời đã sáng, đám người dậy sớm không ồn ào náo động như ngày xưa, tất cả đi lại nhẹ nhàng tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phương Bắc.
Giờ khắc này, một vài màn hình lớn bỗng nhiên xuất hiện ở các nơi trong thành.
Có người nhìn thoáng qua, đó là hình chiếu trực tiếp tại cửa Bắc.
...
Trong Cửu Long Các, nữ giám đốc nhìn về phương Bắc, cũng quan sát màn hình trong Cửu Long Các, giờ khắc này, rất nhiều nhân viên Cửu Ti, hậu duệ hoàng thân quý tộc đều đang ở đây, không trong đại sảnh có chút bất an.
“Nhất định phải giết hắn, muốn giết thật nhanh, thật thảm thiết mới được!”
Có người cắn răng thấp giọng gào rống.
Lý Hạo, ngươi đáng chết!
Có lẽ người trong gia tộc kẻ này nằm trong danh sách 300 người bị Lý Hạo lấy đi.
Nữ giám đốc yên lặng nhìn những người đó.
Giết Lý Hạo đáng để các ngươi vui vẻ như vậy sao?
Đám người nằm trong danh sách đó không phải đều đáng chết ư?
Những người đó cái kẻ nào vô tội chứ?
Nàng cười tự giễu, không suy nghĩ nghĩa, chỉ là trong lòng vẫn đang bồn chồn da diết, liên tục mặc niệm, giết bọn họ đi!
Lý Hạo, hãy giết bọn họ đi!
Để người Thiên Tinh biết rằng kẻ nào phạm tội thì cũng giống nhau!
...
Ngày hôm nay, ánh mắt mọi người ngắm nhìn tổng bộ Tuần Dạ Nhân, hướng đến Bắc thành.
Lý Hạo mặc áo giáp, cầm trường kiếm bắt đầu xuất phát.
Hơn 1000 Võ Vệ quân áp giải hơn 2000 quý tộc, chỉ để lại hơn 1000 người không mang theo, đám người đó chỉ là nhân viên phục vụ trên đảo và Đấu La tràng, dẫn bọn họ theo cũng vô dụng.
Đoàn đội hơn 3000 người không ngồi xe, cứ đi bộ như vậy ra khỏi tổng bộ Tuần Dạ Nhân, bước lên đường cái Cửu Ti.
“Thiên Tinh đô đốc phủ làm nhiệm vụ, người ngoài tránh lui!”
Mộc Lâm cầm đại thuẫn dần đầu đoàn người, tiếng hét vang vọng tứ phương!
Mấy nghìn người bước trên đường đi về phía Bắc thành.
Đám quý tộc xấu hổ che mặt, chật vật bất kham, hận không thể ăn thịt Lý Hạo.
Lý Hạo dám mang bọn họ đi dạo phố thị chúng!
Đáng chết!
...
“Đáng chết!”
“Phải giết hắn!”
“Khốn kiếp!”
Giờ khắc này, tiếng hét phẫn nộ từ nhiều nơi vang lên, Lý Hạo điên rồi, hắn mang theo mấy ngàn quý tộc dạo phố thị chúng, tên khốn kiếp, nếu không phải đã sắp xếp xong thì bọn họ muốn lập tức làm thịt tên khốn kiếp này!
...
Trên đường, đội ngũ dài dằng dặc nhanh chóng đi tới Bắc thành.
Lý Hạo nhàn nhã cười một tiếng, cưỡi trên người Hắc Báo, ngày hôm nay, Thiên Tinh thành đều được gặp vị Lý đô đốc cưỡi chó này, hắn là Ma Kiếm Lý Hạo, mọi rợ đến từ phương Bắc.