Lý Hạo nở nụ cười không có chút độ ấm nào.
Hắn nhìn về phía mọi người, cười hỏi: “Ngô Vũ là ai?”
Trong đám người, một thanh niên gầy yếu, sắc mặt trắng bệch chưa đến 30 tuổi khẩn trương giơ tay, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Lý đô đốc, là ta...”
Lý Hạo gật đầu, cười nói: “Không tồi!”
Bắt đầu từ năm 1721 đã có ghi chép, 9 năm trước đã bắt đầu làm như vậy, khi đó chắc chỉ 20 tuổi mà thôi.
Ngô Vũ không biết câu không tồi này là khen hay có ý gì khác, nhưng không có khả năng là khen đâu đúng không?
Lý Hạo tiếp tục xem tiếp, xem rồi mới thấy tội ác của Ngô Vũ không phải là lớn nhất, so với vài người thì kém xa.
Những người này chức quan không lớn, địa vị không quá cao nhưng tội ác thì kẻ này ác hơn kẻ kia.
Một vị thiên phu trưởng Quân Pháp Ti từng dẫn dắt đội quân ngàn người dưới trướng tiêu diệt một thương hội nghe nói là đang âm thầm ủng hộ 3 tổ chức lớn, giết tất cả người trong thương hội, từ trên xuống dưới đại khái có ngàn người.
Hiện giờ, tư liệu trong tay ghi là không có chuyện cấu kết với 3 tổ chức lớn, thương hội kia bị giết là vì hội trưởng vô tình đạt được một kiện Nguyên Thần Binh Hoàng giai nhưng không biết tại sao tin tức bị tiết lộ, sau đó... không còn sau đó nữa.
Xong việc, vị thiên phu trưởng này không độc chiếm Nguyên Thần Binh mà là bán đấu giá, giao nộp 70% tiền tài đạt được lên, chỉ giữ lại cho mình 30%, vậy nên không phải chịu trách phạt.
Không ngờ chuyện này cũng được ghi chép rõ ràng.
Lý Hạo tò mò, những người cung cấp chứng cứ và tài liệu này điên rồi à? Hay bọn họ cảm thấy Lý Hạo sẽ không có cơ hội đọc được, hay hắn sẽ xem nhưng không có cơ hội tiết lộ ra ngoài?
“Trịnh Lượng Quân Pháp Ti ở đâu?”
Một vị nam tử trung niên có chút uy nghiêm chật vật giơ tay.
Thiên phu trưởng, thực lực Tam Dương tiền kỳ, xem ra hắn ta không nắm giữ quân đội bình thường mà là đội quân tinh nhuệ, nếu không, một vị thiên phu trưởng hiếm khi có thực lực Tam Dương.
Hắn ta có thể xem là người có cấp bậc khá cao trong danh sách 300 người này.
Lý Hạo cười nói: “Ngươi cũng không tồi!”
Trịnh Lượng im lặng, ánh mắt híp lại, hắn ta rất muốn biết trên đó ghi chép cái gì?
Bởi vì phần hồ sơ này chỉ được giao cho một người đó là Mộ Tiểu Dung, những người khác không có tư cách xem nó.
Lý Hạo nhanh chóng xem xong tư liệu, tư liệu 300 người không quá nhiều, chỉ giới thiệu đơn giản, không viết quá cụ thể chi tiết, mỗi người một tờ, hắn có thần ý cường đại, chỉ mất khoảng nửa giờ đã xem xong.
Lý Hạo thở hắt ra, cười nói: “Không cần chọn 100 người, cứ giữ nguyên 300 người này đi, tránh cho các ngươi phải lựa chọn còn làm ầm lên, dù sao đây chỉ là hình thức mà thôi, không chừng ngày mai sẽ không còn kẻ nào tên Lý Hạo nữa, đúng không?”
Hắn cười một tiếng, nhìn về phía Mộ Tiểu Dung: “Sao văn kiện không đóng thêm con dấu của Cửu Ti?”
Mộ Tiểu Dung hơi biến sắc: “Không cần mà đúng không?”
Lý Hạo có ý gì?
“Thôi, không sao.”
Lý Hạo bật cười: “Ta sẽ đến tìm Hoàng Long bảo gã ấn cái là được, vậy xem như Tuần Dạ Nhân đáp ứng xử quyết bọn họ! Đêm nay các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cùng đi đến bên kia, kẻ bị xử quyết đi lên phía trước, không bị xử quyết đi ra phía sau...”
Có người cảnh giác: “Lý đô đốc, không phải ngươi đã nói rằng sẽ bỏ qua cho những người khác sao?”
Ngày mai có lẽ sẽ xảy ra đại chiến, ai muốn đi chứ.
Còn những kẻ trên danh sách thì coi như bọn họ xui xẻo đi!
Kết cục ra sao khó mà nói trước, nhưng chắc chắn sẽ có người xui xẻo bị dư ba liên lụy đến.
Những người khác cũng không muốn đi.
Lý Hạo bật cười: “Không sao cả, ta sẽ cho Võ Vệ quân giam giữ các ngươi, các ngươi người ở đây, người của ta cũng ở đây, dù thực sự có người muốn đối phó với ta thì cũng sẽ không liên lụy đến các ngươi, ta là người nói được làm được!”
Biết Võ Vệ quân sẽ giam giữ mình, đám người nhẹ nhàng thở ra, hình như thế này cũng không sao cả, mà quả thật Lý Hạo cũng không liên lụy đến bọn họ.
Nếu bị dư uy đập chết, vậy thì quá có lỗi với bọn họ!
...
Lý Hạo đến thẳng trụ sở của Hoàng Long.
Giờ phút này, nơi đây đèn đuốc huy hoàng.
Khi Lý Hạo đi đến dưới trụ sở, vài vị Tuần Dạ Nhân đang trong phiên trực đều biến sắc, có người cao giọng hét: “Bái kiến Lý đô đốc!”
Trên lầu, cửa sổ bị mở ra.
Hoàng Long sắc mặt khó coi quan sát Lý Hạo phía dưới, Lý Hạo cười một tiếng, lấy ra một phần văn kiện rất dày: “Đóng dấu đi, Tuần Dạ Nhân đáp ứng xử quyết những người này, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!”
Hoàng Long lạnh nhạt đáp lại: “Ngươi đừng quá đáng!”
Hắn muốn mình đóng dấu ư?
Lý Hạo nhe răng cười: “Ngươi có đóng dấu không? Họ Hoàng kia, ngươi đóng dấu thì ngày mai ta mới ra tay, ngươi không đóng dấu thì hiện tại chúng ta sẽ giải quyết luôn ở đây!”
Hoàng Long ánh mắt lãnh lệ.
Hắn đang uy hiếp gã! Uy hiếp trần trụi.
Lý Hạo quá đáng đến mức khiến người ta giận sôi!
Ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân, hắn liên tiếp nhục nhã gã.
Lần này xong việc, dù Lý Hạo bị giết thì e rằng gã sẽ vẫn bị người ta âm thầm trào phúng.
Nhưng gã vẫn đáp ứng, lạnh nhạt nói: “Đưa đây!”
Văn kiện bay ra!
Ngay sau đó, Hoàng Long lấy ra con dấu của mình đóng lên, một cỗ thần năng nhàn nhạt tỏa ra, đây là con dấu đặc thù, không thể mô phỏng, đại biểu quyền uy.
Văn kiện bay vào trong tay Lý Hạo, dao động nhàn nhạt kia bị Lý Hạo dễ dàng bóp nát, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Long, bật cười nói: “Ấu trĩ!”
“...”
Hoàng Long biến sắc.
Lý Hạo không quay đầu lại, cất bước rời đi: “Ngày mai, cao tầng Tuần Dạ Nhân đều phải tham dự cùng ta, đây là đại sự của Tuần Dạ Nhân, tạo quyền uy cho Tuần Dạ Nhân, Hoàng Long, ngươi cũng phải đi, nhìn cho kỹ xem ta chém bọn họ như thế nào!”
“Không cần ngươi phải nói!”
Hoàng Long cười lạnh: “Ta đương nhiên sẽ đến!”
Phải đến đó chứ, nếu không thì sao thấy được ngươi chết thế nào?
Nếu tên cuồng đồ Lý Hạo này không chết thì Hoàng Long gã còn tư cách cắm rễ ở Tuần Dạ Nhân sao?
Lý Hạo cất bước rời đi không hề đáp lại.
Phía trước, ba người đứng chờ trên đường. Nam trường cầm đao nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt phức tạp: “Lý đô đốc, giết vài người cũng không thay đổi được gì...”
Lý Hạo lạnh lùng nhìn hắn: “Không giết thì càng không thể thay đổi điều gì! Ngươi nghĩ như vậy, kẻ khác cũng nghĩ như vậy, vây nên thế giới này vĩnh viễn chìm trong bóng tối! Ba người các ngươi vĩnh viễn không hiểu cái gì là võ sư, bởi vì các ngươi vốn không phải võ sư! Võ sư tu tâm, siêu năng tu lực! Võ sư và siêu năng chưa chắc đã khác nhau về lực lượng mà là khác nhau về tâm, siêu năng vô tâm đừng hòng bước đến đỉnh cao!”
Lý Hạo quát: “Tránh ra!”
Ba người yên lặng nhường đường.
Sau khi Lý Hạo rời đi, ba người trầm mặc đứng đó.
Võ sư tu tâm, siêu năng tu lực.
Lý Hạo lại nói rằng siêu năng và võ sư không khác nhau ở lực lượng mà là tâm.
Kỳ thật bọn họ muốn khuyên bảo một câu, bọn họ vốn không hề có ác ý, với những chuyện Lý Hạo đang làm, bọn họ khâm phục từ tận đáy lòng, nhưng 3 người đều biết đây là con đường không lối thoát.
Bọn họ biết rằng mình không thể khuyên nổi hắn nhưng vẫn muốn thử, vậy mà Lý Hạo không chỉ cự tuyệt thiện ý đó lại còn giáo huấn bọn họ một trận.
Rõ ràng ba người đều lớn tuổi hơn Lý Hạo một chút, nhưng bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi.